Cục Cảnh Sát
Mặc Yên đem chuyện đã trải qua thuật lại một lần, logic nghiêm cẩn, không có chút sơ hở nào, bộ dáng nghiêm túc đứng đắn, một chút cũng không có vẻ vui sướng như lúc đối mặt với Thịnh Tử Tấn.
Thịnh Tử Tấn còn phải nhìn cô thêm vài lần.
Thịnh Tử Tấn: Bạn gái diễn xuất rất giỏi thì phải làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp!
"Trong lúc xô xát, Bạch Tuyết Liên có tiêm ma túy vào người, có khả năng cần phải mau chóng chạy chữa.
Những người khác đều bị thương ngoài da.
Còn người đàn ông có vẻ ngoài đáng khinh kia, là do tôi phản kháng nên mới làm hắn bị thương nặng như vậy, bất quá đó chỉ là phản ứng bản năng của tôi." Mặc Yên nghĩ những người khác cũng không có lá gan nói ra tình huống thực sự, cho nên cô liền lớn mật thay đổi thời gian bị thương của người đàn ông đáng khinh kia.
Cảnh sát tra hỏi nghe được lời này, khóe miệng giật giật.
Hắn tận mắt nhìn thấy thảm trạng của người đàn ông đáng khinh kia.
Hiện tại con gái đều cường hãn như vậy sao? Vậy về sau tội phạm khi dễ phụ nữ đều phải vuốt mồ hôi rồi, hy vọng bọn họ suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nhanh chóng dừng hành vi phạm tội của mình lại, để tránh gặp đòn nghiêm trọng không thể xóa nhòa!
"Hiện tại, quan trọng nhất không phải là xử phạt mấy người này, mà là việc Bạch Tuyết Liên liên quan đến tổ chức buôn lậu ma túy.
Đây mới là vụ án nghiêm trọng.
Nếu có thể giải quyết được tổ chức ma túy lớn như vậy, thì mọi người mới có thể yên tâm!" Mặc Yên bình tĩnh mà phân tích.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng nghĩ như vậy.
Bất quá, kế tiếp phải làm như thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra, bởi vì Bạch Tuyết Liên vẫn còn hôn mê.
Mà cho dù cô ta tỉnh táo lại thì cũng có thể bởi vì sợ hãi tổ chức buôn ma túy trả thù, mà chống cự không nói ra sự thật.
Như vậy thì rất khó giải quyết.
Mặc Yên nhìn đội trưởng đội cảnh sát hình sự mặt ủ mày chau, tròng mắt cô chuyển động, thần bí cười nói: "Thật ra tôi có một cái biện pháp, không biết có nên nói hay không."
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự: Cô đã nói như vậy, còn không phải là muốn nói ra hay sao!
Nhưng hắn vẫn lễ phép nói: "Doãn tiểu thư, mời nói tiếp!"
"Ngoại trừ Bạch Tuyết Liên, vẫn còn một người có thể liên hệ với tập đoàn buôn lậu ma túy ở nước ngoài.
Mấy người có thể thuyết phục hắn làm nội ứng."
"Ai?"
"Hắc Long."
"Thủ lĩnh đám đánh thuê kia? Dựa vào cái gì mà hắn giúp chúng ta?" Tiểu cảnh sát hoài nghi hỏi.
"Bằng cái này!" Mặc Yên đẩy điện thoại di động về phía trước, trên màn hình là tin tức cô vừa mới tra được.
"Người Hắc Long để ý nhất chính là vợ con của hắn.
Chỉ là, mấy năm trước vợ con của hắn bị người khác hại chết, hắn vì báo thù nên mới đi lên con đường này.
Lúc trước, hắn chỉ giết đám con nhà giàu hại chết vợ con hắn, nhưng hắn không biết mấy người kia là những tên nghiện, bọn họ hít ma túy dẫn tới thần trí không rõ nên mới hành hạ chết người.
Mà nơi cung cấp ma túy cho bọn họ vừa vặn chính là tổ chức mà chúng ta muốn tìm.
Đội trưởng, anh cảm thấy cái tin tình báo này thế nào?" Khóe môi Mặc Yên tươi cười, cô tựa lưng vào ghế ngồi, không nhanh không chậm nói, "Còn việc có thể thuyết phục được hay không, vậy phải xem khả năng của mấy người!"
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự sáng mắt lên, "Tin tức này tới quá kịp thời! Chúng tôi nắm chắc có thể thành công thuyết phục được Hắc Long.
Doãn tiểu thư, tôi đại biểu toàn thể sở cảnh sát cùng với nạn nhân của ma túy, chân thành cảm tạ cô." Dứt lời, đội trưởng cùng các cảnh sát trong phòng thẩm vấn đứng dậy, gập người tỏ vẻ vô cùng biết ơn Mặc Yên.
Mặc Yên cũng đứng dậy, "Vậy trước tiên, tôi chúc mọi người hết thảy đều thuận lợi!"
Thịnh Tử Tấn chở Mặc Yên trở về nhà.
Mặc Yên mở cửa ra liền muốn ngã cả người vào sô pha, lại bị Thịnh Tử Tấn nhanh tay lẹ mắt kéo lại, "Nhìn xem, cả người em đầy mồ hôi, mau đi tắm rửa thay quần áo."
Mặc Yên ăn vạ trong ngực Thịnh Tử Tấn, nhắm mắt lại làm nũng, "Không động đậy nổi.
Lâu rồi không có vận động kịch liệt, hôm nay lượng vận động quá tải.
Hiện tại eo đau, tay đau, chỉ muốn tìm một nơi thoải mái để ngủ thôi."
"Vậy anh tắm giúp em?" Thịnh Tử Tấn trêu đùa.
Đôi mắt Mặc Yên mở ra sáng ngời, "Ý kiến hay!" Trong lòng thầm nghĩ: Cho rằng em sẽ thẹn thùng cự tuyệt sao? Vậy anh liền sai rồi! Chỉ cần em không cảm thấy thẹn thùng, thì không ai có thể làm em thẹn thùng!
Cứ như vậy, Mặc Yên bị Thịnh Tử Tấn kéo vào phòng tắm.
Lúc đi ra, khuôn mặt của cô đỏ rực, cả người càng thêm mỏi mệt.
Ngược lại, Thịnh Tử Tấn hầu hạ cô tắm rửa lại có nét mặt toả sáng, tinh thần tươi tỉnh mười phần.
Mặc Yên nằm trong ngực Thịnh Tử Tấn, an tâm ngủ.
Thịnh Tử Tấn cúi đầu, hôn hôn cái trán của Mặc Yên, sau đó tươi cười ôm cô tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, Mặc Yên ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, cảm thấy mỹ mãn mà mở hai mắt, thế nhưng lại