"Chưởng quầy nói đúng, ta không uống rượu.
Ta đi lên nghỉ ngơi trước, đồ ăn đành phải làm phiền tiểu nhị ca ca đưa vào phòng." Không biết trong hồ lô của lão bản khách điếm bán cái gì.
Mặc Yên chỉ mong là chính mình suy nghĩ nhiều, nàng còn muốn được ngủ một giấc đó!
Được tiểu nhị dẫn dắt, Mặc Yên đi vào một gian phòng ở lầu hai.
Sau khi đuổi tiểu nhị đi, nàng đóng cửa lại, nhìn cách bố trí gian phòng, sau đó lại đi đến trước cửa sổ, mở ra nhìn xuống đường phố.
"Tiểu Yên Nhi, có cái gì không đúng sao?" Lông xù xù nhìn một loạt hành động của Mặc Yên, khó hiểu hỏi.
"Sao có thể trùng hợp còn dư lại một gian phòng cho khách như vậy.
Tuy rằng nơi này không phải nằm trên đường lớn, nhưng cũng cách không xa.
Bên ngoài người đến người đi, nhiều người ở bên ngoài như vậy, bọn họ đều ở chỗ nào? Hơn nữa, lão bản cùng tiểu nhị đi đứng đều rất Xảo Xảo, vừa nhìn đã biết là người biết võ.
Nhà ai mở khách điếm mà còn yêu cầu công phu tốt! Sợ bị đánh cướp sao?" Mặc Yên đi đến trước bàn, ngồi xuống, sờ sờ ấm trà, vẫn còn ấm, "Có người ở thì mới có người pha trà! Vừa rồi trong phòng này còn có người đó!"
Lông xù xù lại hỏi, "Nếu cảm thấy nơi này hẳn đã đầy người, vậy vừa rồi ngươi còn tiến vào làm gì?"
"Ăn cơm đó, đại ca! Chỉ lo lên đường, đến bây giờ ta cũng chưa ăn cơm đâu!" Mặc Yên xoa xoa cái bụng đã lép xẹp.
Lông xù xù: Chậc..
Thật xấu hổ.
Ta quên mất hiện tại ngươi chỉ là người thường!
Lúc này, tiểu nhị tới gõ cửa, "Khách quan, đồ ăn của ngài đã được chuẩn bị tốt!"
Sau khi được cho phép, tiểu nhị đẩy cửa tiến vào, đặt đồ ăn lên trên bàn, còn đưa tới một bình trà mới.
"Sao lại nhanh như vậy?" Mặc Yên cười hỏi, sau đó nàng giả vờ chịu đói hết nổi mà cầm đũa lên ăn.
Tiểu nhị thấy thế, tươi cười thân thiết mà giải thích: "Không phải là sắp đóng cửa sao! Đây là cơm mà chưởng quầy để lại cho chính mình! Chưởng quầy nói khách nhân là lớn nhất, liền bảo tiểu nhân mang cơm lên cho ngài trước!"
Trong miệng Mặc Yên chứa đầy cơm, mồm miệng không rõ mà nói: "Chưởng quầy của các ngươi đúng là người tốt! Ngươi thay ta cảm ơn ông ấy! À, đúng rồi! Tiền trọ cùng tiền cơm là bao nhiêu? Lúc nãy ta đã quên giao tiền!"
"Không gấp, khách điếm chúng ta đều là trước khi đi mới thu tiền.
Chờ ngày mai, thời điểm ngài đi thì đến tìm chưởng quầy là được!" Nói xong, tiểu nhị liền đi ra ngoài, "Ngài ăn từ từ, tiểu nhân liền không quấy rầy!"
Thấy tiểu nhị đóng cửa rời đi, Mặc Yên buông đôi đũa trong tay, "Lông xù xù, ngươi mau nhìn xem đồ ăn này có vấn đề gì hay không!"
Lông xù xù kiểm tra liền phát hiện ra vấn đề, "Đồ ăn này có mê dược, trong ấm trà cũng có!" Nói xong, nó liền lấy ra một viên đan dược đưa cho Mặc Yên, "Đây là Tỉnh Táo đan do ta tự nghĩ ra, ăn vào một viên, ngươi liền có thể không sợ bất bất kỳ mê dược gì!"
Mặc Yên:.
Cái tên của đan dược này thật là..
Bất quá, hiệu quả của đan dược không tồi.
Sau khi ăn vào, Mặc Yên cảm thấy cả người càng thêm dư thừa tinh lực, liên tục thức mấy đêm cũng không có vấn đề gì.
"Ngươi nhìn xem thử mấy gian phòng còn lại có phải đã đầy người hay không." Não trở nên tỉnh táo, ý nghĩ của Mặc Yên cũng rõ ràng lên.
Lông xù xù nhìn một vòng rồi mới nói: "Có rất nhiều phòng trống, có người nằm trên giường."
Dưới lầu, tiểu nhị đi xuống liền đến thẳng chỗ chưởng quầy.
Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó liền đi vào hậu viện.
"Đã ăn rồi!" Tiểu nhị cười gian, nhẹ giọng nói.
Giờ phút này, hắn cùng với tiểu nhị thân thiết vừa nãy, quả thực như hai người khác nhau.
Chưởng quầy nghe được lời này cũng yên lòng, dặn dò: "Chờ lát nữa lại đi thổi thêm khói mê.
Dù sao cũng là người giang hồ, có võ công trong người, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Tiểu nhị cũng đang có ý này, "Vốn dĩ sắp phải đóng cửa, ai ngờ rằng đồ tốt lại tự mình đưa đến!"
Lúc nửa đêm, Mặc Yên nằm ở trên giường, trợn tròn mắt ăn không ngồi rồi.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng vang, có tiếng bước chân người, lặng lẽ tới gần gian phòng của Mặc Yên.
Ngay sau đó liền thổi vào một trận khói mê.
Người nọ đợi ở bên ngoài trong chốc lát, sau đó liền đẩy cửa tiến vào.
Lúc này, Mặc Yên đã lắc mình trốn vào trong một góc âm u.
Người nọ đi đến trước giường, phát hiện không có người, đại kinh thất sắc, quay người lại.
Mặc Yên liền quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn, một chưởng đánh hắn hôn mê, sau đó kéo khăn che mặt xuống,