Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô nương gầy yếu kia.
Nàng ấy bị nhìn đến mức cả người run lên, đứt quãng nói ra những thứ mình biết.
Hóa ra nàng ấy bị bắt tới đây đã ba tháng.
Mấy ngày đầu, nàng ấy trải qua thật sự không tốt, ngày nào cũng sợ hãi trước những tên đại hán canh gác hung hãn, hết lần này đến lần khác còn phải chịu đựng sự dâm loạn của bọn hắn.
Có một đêm, rốt cuộc nàng ấy cũng cảm thấy không chịu đựng được nữa, muốn đâm tường tự sát, nhưng lại mơ hồ nghe thấy giọng nói của ai đó.
Thanh âm kia khác với giọng nói thô bạo của bọn đại hán canh cửa, là giọng uyển chuyển êm tai của một nữ tử.
Mặc Yên nghe đến đây, nàng liền cảm thấy giọng nữ kia hẳn là giọng của Tả Phiên Phiên.
Đối với việc cô nương gầy yếu nghe thấy giọng nói ấy uyển chuyển êm tai, Mặc Yên tự động lý giải thành lúc ấy cô nương đó đầu óc đã hỗn loạn, hơn nữa còn sợ hãi đại hán trông coi.
Cho nên lúc ấy xuất hiện bất luận thanh âm gì khác, cho dù là tiếng chuột đào hang, thì đối với nàng ấy cũng tự động nghĩ thành tiếng trời!
Cô nương kia tiếp tục nói.
Vốn dĩ nàng ấy cho rằng giọng nữ nói chuyện kia cũng bị bắt giống như bọn họ, còn lo lắng nàng ta bị khi dễ.
Kết quả nàng ấy nghe được một lát, liền phát hiện chuyện căn bản không phải như nàng ấy tưởng.
Đám đại hán ngày thường luôn nói ra những lời ác ý với các nàng ấy, lúc này đây lại vô cùng cung kính đối với giọng nữa kia.
Một lát sau, có tiếng bước chân đi tới.
Nàng ấy vội vàng nhắm chặt hai mắt, cả người không nhúc nhích.
Nhưng đợi một lúc lâu sau, tiếng bước chân cũng không tiếp tục vang lên nữa.
Nàng ấy lặng lẽ mở mắt ra, cẩn thận xem xét, liền phát hiện ngoại trừ đại hán trông coi, thì cũng không có những người khác.
Như thể giọng nữ vừa nãy là nàng ấy nghe tháy trong giấc mộng.
Bất quá, trong lòng nàng ấy vẫn mơ hồ cảm thấy không phải là mơ, nói không chừng nơi này còn có một thông đạo khác có thể đi ra bên ngoài.
Có lẽ, có một ngày nàng ấy có cơ hội lợi dụng lúc hỗn loạn để tránh lính canh mà chạy trốn.
Nàng ấy cảm thấy đây lời chỉ dẫn của ông trời.
Vì thế, sau sự kiện kia nàng ấy liền từ bỏ kế hoạch tự sát, mỗi ngày đều ăn uống đầy đủ, tích cóp sức lực, chờ đợi thời cơ.
"Sau khi tiếng bước chân biến mất, ngươi còn nghe được âm thanh nào khác không?" Mặc Yên nghiêm túc dò hỏi.
Cô nương kia suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cất cao giọng: "A! Còn có một trận âm thanh ầm ầm, đúng rồi, chính là tiếng ầm ầm!"
Nghe xong lời nàng ấy nói, rất nhiều cô nương đều nản lòng, sôi nổi tỏ vẻ có khả năng đó chỉ là một giấc mộng.
Các nàng đã ở đây rất lâu, nhưng trừ bỏ cô nương kia cũng không có ai nghe được bất kỳ giọng nữ nào, càng không cần phải nói đến tiếng ầm ầm.
Cái loại âm thanh lớn như vậy, cho dù các nàng đã ngủ thì cũng sẽ bị làm cho bừng tỉnh.
Mặc Yên cùng Tư Tư lại không nghĩ như vậy.
Hai người các nàng đi đến tận cùng bên trong nhà giam, xem xét khắp nơi.
"Lông xù xù, ngươi nhìn xuyên qua nó một chút, nhìn xem thử quanh đây có chỗ nào rỗng tường không." Mặc Yên phân phó.
Lông xù xù rất nhanh liền phát hiện, bên trên nhà giam này là rỗng tường, lập tức nói cho Mặc Yên: "Tiểu Yên Nhi, ở phía trên!"
Lúc này, Tư Tư cũng tìm thấy cơ quan ở một bên của bức tường.
"Nàng" quay đầu lại, nhìn về phía Mặc Yên.
Mặc Yên vươn một ngón tay chỉ chỉ phía trên.
Tư Tư nháy mắt đã hiểu.
Sau khi ấn vào cơ quan, hai người liền lắc mình né xa.
Âm thanh ầm ầm truyền đến, chỉ thấy mặt trên của nhà giam cuối cùng đang chậm rãi rơi xuống, sau đó dừng lại cách mặt đất khoảng 20cm, cũng là độ cao mà người bình thường có thể nhấc chân đi lên.
Trên mặt mọi người lập tức tràn đầy kinh hỉ, sôi nổi muốn chạy lên để thoát khỏi cái nơi tối tăm này.
Tư Tư ngăn mọi người lại, nói: "Đừng gấp, hiện tại chúng ta không rõ tình huống cụ thể ở phía trên là như thế nào, tùy tiện ra ngoài không phải là giải pháp tốt.
Như thế này đi, trước tiên ta mang hai cổ thi thể kia đi ra ngoài, tránh việc có người tới đây liền thấy.
Ta thuận tiện thăm dò đường.
Các ngươi ở chỗ này ăn cơm, dưỡng tốt tinh thần, chờ ta trở lại!"
Mọi người suy nghĩ liền đồng ý.
Tư Tư mỗi tay nắm lấy một thi thể đại hán, sau đó bước lên mái nhà.
Mặc Yên ở phía dưới khởi động cơ quan, mái nhà chậm rãi di chuyển lên trên.
Có cô nương tụ lại, nghị luận: "Sức lực của nàng ấy thật là lớn! Cư nhiên có thể một tay xách được một tên đại hán!"
"Nàng ấy lớn lên cũng thật xinh đẹp! Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa từng thấy qua cô nương đẹp như vậy, trông như