Sắc mặt Mặc Yên trở nên lạnh lùng.
Tả Phiên Phiên đây là muốn đẩy hết mọi chuyện lên trên người nàng.
Tuy rằng chuyện này đúng thật là do mình làm, nhưng không có nghĩa là Tả Phiên Phiên có thể lợi dụng chuyện này để tẩy trắng cho nàng ta.
"Tả tiểu thư cũng không nên oan uổng người tốt! Hôm qua, ở trong yến hội, ta làm việc nào ra việc đó, làm sao lại biến thành ta cố ý nhằm vào ngươi? Ngươi có bị hạ dược hay không, ta cũng không rõ ràng lắm.
Ta chỉ nhìn thấy ngươi cùng với Nhị hoàng tử làm chuyện xấu mặt ở trước mặt mọi người! Còn miếng ngọc bội này, ngươi nói năm đó người cứu Đại hoàng tử là ngươi.
Ta lại muốn hỏi Tả tiểu thư một chút, ngươi cứu người khi nào, ở đâu? Ngươi đã nói cái gì với người được ngươi cứu?"
Trong lòng Tả Phiên Phiên hoảng hốt, không nghĩ tới Úc Thanh lại khó chơi như thế, một hai phải bức nàng ta nói ra mọi chuyện! Hơn nữa, quỷ bệnh lao Cảnh Thần kia, vì sao lại không rên một tiếng? Lúc này, chẳng lẽ hắn không nên bởi vì lời nói của nàng ta mà sinh ra hoài nghi đối với Úc Thanh hay sao?
"Ta..
đã trôi qua mười mấy năm, khi đó ta còn nhỏ, vốn dĩ cũng không nhớ được cái gì! A, đúng rồi! Ta đã từng bị bắt cóc, thời điểm được tìm trở về đã sốt cao, cũng không nhớ những ký ức trước kia!" Thời điểm Tả Phiên Phiên nói chuyện, nàng ta bình tĩnh nhìn chăm chú vào Cảnh Thần, trên mặt mang theo một chút sợ hãi cùng ủy khuất, tựa hồ như Mặc Yên đã nhắc tới bóng ma tâm lý của nàng ta.
Ý cười của Mặc Yên không đạt tới đáy mắt, "Lời nói của Tả tiểu thư trước sau mâu thuẫn với nhau.
Trong chốc lát nói chính mình tuổi còn nhỏ không nhớ rõ, trong chốc lát lại nói chính mình bởi vì sốt cao mà mất đi ký ức khi còn nhỏ.
Nghe thế nào cũng giống như đang ngụy biện! Nếu lúc nhỏ Tả tiểu thư bị bắt cóc, sao ngọc bội kia vẫn còn ở trên người của ngươi? Càng quan trọng hơn chính là, sao ngươi có thể xác định bản thân chính là tiểu thư phủ Thừa tướng? Đường đường là quan nhất phẩm của triều đình, việc nữ nhi bị bắt cóc vốn chính là một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Càng kỳ quặc hơn chính là, nữ nhi này lại hoàn hảo không tổn hao gì mà có thể tìm trở về, chỉ là bị mất ký ức! Chuyện này nghe giống như có người cố ý muốn đổi Tả tiểu thư đi, sau đó lại xếp một gián điệp của địch quốc vào!"
Cảnh Tư nghe được lời này, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Thanh Thanh nói rất có đạo lý.
Nói cách khác, dù sao vụ án thiếu nữ mất tích ở thành Kim An cũng không thể dính dáng đến một quý nữ ở kinh thành.
Hơn nữa, quý nữ này còn có võ công, thủ hạ đông đảo.
Tả Phiên Phiên giật mình, trong mắt nổi lên sóng to gió lớn, làm sao Úc Thanh biết được? Mèo mù vớ phải chuột chết, hay là trong tay nàng nắm giữ chứng cứ gì? Tình huống không ổn rồi!
"Úc tướng quân nói đùa, ta chính là đại tiểu thư phủ Thừa tướng.
Năm đó, vợ chồng thừa tướng nhận ra ta! Còn có ngọc bội này, cũng là sau khi ta tỉnh lại thì tìm được ở dưới gối đầu.
Còn chuyện thật giả, ta cũng không rõ ràng lắm! Cũng có khi mọi chuyện đều do ta hiểu lầm, tưởng năm đó chính mình cứu biểu ca! Nếu như ta hiểu lầm, ta không còn gì để nói! Ta còn có việc, cũng không ở lại nữa!" Tả Phiên Phiên quyết đoán từ bỏ Đại hoàng tử.
Úc Thanh đã phát hiện, nếu ở lại chỉ sợ lộ ra càng nhiều dấu vết, vẫn nên chuồn là thượng sách.
Mặc Yên bắt lấy ống tay áo của Tả Phiên Phiên, nhẹ nhàng đẩy nàng ta lên trên ghế.
Tả Phiên Phiên lại không thể phản kháng, bởi vì như vậy sẽ bại lộ việc nàng ta có võ công, chỉ có thể thuận theo ngồi trở lại trên ghế.
Trên mặt mang theo tức giận hỏi, "Úc tướng quân có ý tứ gì? Bổn tiểu thư còn chưa thể đi sao?"
"Chuyện ta muốn nói tiếp theo, Tả tiểu thư cũng là đương sự, tốt nhất nên ở lại nghe một chút!" Mặc Yên cong cong khóe miệng nhìn nàng ta.
"Mọi người đều biết, trên đường hồi kinh ta bị ám sát.
Chỉ là, trên thực tế, đám hắc y nhân đó muốn lấy hai đồ vật trên người ta.
Ta chỉ nói một trong số đó là hổ phù, cái còn lại kỳ thật chính là ngọc bội! Muốn hổ phù thì ta còn có thể lý giải, nhưng ngọc bội có tác dụng gì đâu? Vì thế, ta liền nghĩ ra một kế.
Trong đống thi thể của đám hắc y nhân, thế nhưng lại có một người còn giữ lại được một hơi thở mỏng manh.
Cho dù hắn tận lực che giấu, nhưng vẫn bị ta phát hiện, ta cố ý đi qua người hắn, ném xuống một miếng ngọc bội giả.
Không nghĩ chỉ vài ngày, miếng ngọc bội giả này lại xuất hiện trên người Tả tiểu thư! Ta