"Tiềm! Là Tiềm Long Vệ!" Một đại thần tinh mắt thấy được chữ bên trên lệnh bài.
Những người khác nghe thấy tiếng la cũng đều cẩn thận nhìn lại lệnh bài trên tay Cảnh Tư.
Từ khi khai triều tới nay, Tiềm Long Vệ chính là ám vệ của hoàng đế.
Nghe nói người của Tiềm Long Vệ đều kiêu dũng thiện chiến, lấy một địch trăm.
Hơn nữa, bọn họ vô cùng trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không phản quốc.
Không ngờ đội ngũ cường hãn như vậy lại vẫn luôn nằm trong tay của tên ăn chơi trác táng Nhàn Vương thế tử!
Chẳng bao lâu, Tiềm Long Vệ đã tiêu diệt tất cả hắc y nhân, Ni Nhã trốn sau lưng đám người mà tránh thoát được một kiếp.
Mắt thấy hắc y nhân càng ngày càng ít, Ni Nhã cảm thấy đại sự không ổn, muốn chạy trốn.
Nhưng trước khi chạy, nàng ta vẫn không cam lòng.
Vì thế nàng ta vòng ra phía sau Mặc Yên, dự định đánh lén!
Một con dao găm tẩm độc hướng thẳng đến giữa lưng của Mặc Yên, trên mặt Ni Nhã mang theo nụ cười khi sắp thực hiện được ý đồ.
"Cẩn thận!" Cảnh Thần quay đầu, thấy chủy thủ sắp đâm vào thân thể tứ tẩu, hắn liền lớn tiếng nhắc nhở.
"Phụt" một tiếng, là tiếng dao đâm vào thịt, thời gian phảng phất như đình trệ.
Ni Nhã không dám tin tưởng cúi đầu, thấy trước ngực bị đâm thành một cái lỗ.
Nàng ta bị một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực, mà chủy thủ trong tay nàng ta chỉ còn cách lưng Mặc Yên có một chút.
Cảnh Tư đứng ở sau lưng Ni Nhã, hắn rút thanh kiếm ra, thân thể nàng ta ngã xuống mặt đất.
Lúc này, một bóng đen vụt qua.
Thời điểm mọi người còn chưa nhìn thấy rõ, bóng đen đó đã mang Ni Nhã đi.
"Huynh..
huynh đã đến rồi!" Khóe miệng Ni Nhã tràn ra máu, nhưng ánh mắt của nàng ta giống như đang tỏa sáng.
Một giọng nam mơ hồ truyền đến từ phía sau miếng vải đen che mặt, "Ngươi làm rất tốt!"
Ni Nhã mang theo ý cười, nhắm hai mắt lại.
"Nàng có bị thương ở đâu không?" Cảnh Tư nắm lấy cánh tay của Mặc Yên, xem xét trái phải.
Vừa rồi đúng thật là nghìn cân treo sợi tóc, hắn sợ tới mức sắp rớt cái linh hồn nhỏ bé của hắn ra ngoài!
Mặc Yên thất thần đáp, "Không có việc gì! Ta không có bị thương!" Sắc mặt của nàng có chút kỳ quái.
"Thật sự không có việc gì sao? Nàng vừa mới suy nghĩ cái gì? Thiếu chút nữa là nàng đã bị Tả Phiên Phiên đâm trúng!" Trong lòng Cảnh Tư nôn nóng, giọng nói tự nhiên cũng to hơn, những người khác đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Mặc Yên cười nói, "Ta sai rồi! Bảo đảm không có lần sau!" Nàng còn giơ ba ngón tay lên trời mà thề thốt.
Cảnh Tư cũng bị nàng chọc cho mắc cười!
Sau khi xử lý tốt mọi việc sau đó, dưới sự ủng hộ của đám đại thần, Cảnh Thần thuận lý thành chương mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Còn đám người Lý quý phi và Nhị hoàng tử đều bị giam giữ, chờ sau khi giải quyết xong giặc ngoại xâm sẽ xử lý sau.
Sau khi Cảnh Thần lên ngôi, sửa quốc hiệu thành Chiêu Nhân.
Bởi vì trùng hợp là năm mới, cho nên bắt đầu từ hôm sau được coi là ngày đầu tiên của năm Chiêu Nhân đế thứ nhất.
Ba ngày sau, Mặc Yên chuẩn bị khởi hành trở về Nhạn Nam quan.
Cảnh Thần ngự bút thân phong nàng trở thành quan chính nhị phẩm - Hộ Quốc tướng quân.
Một nữ nhân có thể leo lên đến vị trí này, có thể nói là xưa nay chưa từng có, huống chi nàng còn là Nhàn Vương thế tử phi!
Trước khi đi, nàng đến thiên lao để gặp Tả thừa tướng.
Ngày xưa, thừa tướng đại nhân tinh thần phấn chấn, quyền cao chức trọng.
Lúc này, ông ta lại già nua suy sút giống như một lão nhân bình thường làm lụng vất vả nửa đời.
Mái tóc bạc trắng, sống lưng cứng còng.
Ông ta ngồi ở trong một góc của thiên lao, cúi đầu không nhúc nhích.
"Ta tới đây để biết đáp án!" Mặc Yên đứng ở bên ngoài cửa lao, lạnh giọng nói.
Qua thật lâu sau, lão thừa tướng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng ở trên người Mặc Yên.
Trong nháy mắt đó, ông ta thậm chí còn cho rằng đã thấy được Úc lão tướng quân đã chết nhiều năm.
"Từ khi nào mà ngươi biết được cái chết của phụ thân cùng huynh trưởng của ngươi có quan hệ với ta?" Giọng nói của lão thừa tướng khàn khàn, vang lên ở trong nhà tù tối tăm.
Sắc mặt Mặc Yên không có biến hóa, "Vẫn luôn biết!"
Lão thừa tướng cười thấp vài tiếng, tiếng cười thê lương không thể tả, "Tốt lắm! Quả nhiên là nữ nhi của Úc gia! Thành tựu sau này của ngươi tuyệt đối sẽ ở trên phụ thân ngươi!"
Sau khi nói xong một ít lời nói giống như khen ngợi, ông ta lại giống như lâm vào một đoạn hồi ức, "Lúc trước chúng ta cùng vào triều làm quan, một văn một võ, giống như là phụ tá đắc lực của tiên hoàng.
Chúng ta cũng từng cùng nhau bàn chuyện quốc sự vào đêm khuya, lúc nhàn hạ thì lại giống như bằng hữu