(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Người bạn sống chung khác loại của tôi(26)


trước sau

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

"Bạch tiên sinh quen hắn sao?"

"Từng có vài lần gặp qua, nhưng không có giao tình gì." Bạch Tấn nhìn trên lầu một chút. "Vì sao Thịnh tiên sinh lại hỏi về hắn?"

Thịnh Minh Tuế: "Có chút chuyện riêng."

Thịnh Minh Tuế nói việc riêng, Bạch Tấn cũng không hỏi lại.

"Tôi nghe nói Phương Tạ Thủ xuất thân Huyền Môn, chỉ là môn phái nào thì tôi không rõ."

Bạch Tấn không biết nhiều về Phương Tạ Thủ.

Chỉ biết hắn không có người nhà, theo thầy lớn lên, được thầy dạy dỗ chăm sóc.

Về sau thầy mất, môn phái chỉ còn một mình hắn, bơ vơ không nơi nương tựa.

Cũng đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy Phương Tạ Thủ.

"Ở đâu có thể tìm được anh ta?"

Bạch Tấn lắc đầu, một lúc lâu sau lại nghĩ tới cái gì, lật điện thoại ra tìm được một cái địa chỉ.


"Cậu có thể tới nơi này tìm thử."

Thịnh Minh Tuế nhớ kĩ địa chỉ "Cảm ơn Bạch tiên sinh."

Bạch Tấn vừa định nói chuyện, Linh Quỳnh bay từ trên lầu xuống, trong tay một khối nhỏ màu xanh lam.

Vật nhỏ đó giãy dụa kịch liệt, bị Linh Quỳnh ôm rất chặt, không thể chạy thoát.

Bạch tấn: "Đây là cái gì?" Đây tuyệt đối không phải linh thể.

"Chắc là tinh quái." Linh Quỳnh giữ lấy lông của con vật "Thấy anh dễ ức hiếp liền trốn ở đây."

Bạch Tấn tới đây chủ yếu nhằm vào linh thể.

Bởi vì chưa từng gặp phải thứ này.

Cho nên tiểu gia hỏa này được hưởng lợi.

Thế giới ngày nay, động vật thành tinh, đều trốn ở trong rừng sâu núi thẳm, căn bản sẽ không ra ngoài.

Cho nên tinh quái rất khó gặp, cộng thêm đám người Huyền Môn thiếu kinh nghiệm, chưa bao giờ nhìn thấy, tự nhiên sẽ không biết.


Lại thêm loại tinh quái này có một ít năng lực đặc biệt, càng khó phát hiện.

"Thứ này..."

"Anh muốn? Cho anh." Linh Quỳnh ném nó cho Bạch Tấn.

Cô không thể hấp thụ lực lượng của thứ đồ chơi này, không có tác dụng gì.

Có làm sủng vật cũng quá xấu.

Nhưng mà.....

Bạch Tấn: "! !"

Tinh quái vừa đến tay Bạch Tấn, lập tức muốn thoát ra ngoài.

Linh Quỳnh chạy nhanh hơn nó, chặn lại ngay trước cửa.

Tinh quái: "...."

Tinh quái cuối cùng ấm ấm ức ức trở lại bên Bạch Tấn, trốn sau lưng hắn.

Bạch Tấn ngược lại cảm thấy tinh quái rất đáng yêu.

"Anh muốn nó sao?" Con ngươi Linh Quỳnh chuyển 2 vòng "Tôi có thể dạy anh làm sao thu phục nó."

"..." Bạch Tấn nhìn một bàn tay tinh quái đang núp đằng sau ghế sô pha "Cô muốn bao nhiêu tiền?"

"Hắc hắc."

Linh Quỳnh xác định tiền đã tới tài khoản, bắt đầu dạy Bạch Tấn làm sao để thu phục tinh quái.


Bạch Tấn cảm thấy có chút buồn cười.

Linh thể như cô quan tâm đến tiền của nhân loại làm gì.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ thấy qua, ai đã chết rồi, còn yêu tiền đến thế.

"Có hồi âm."

Bạch Tấn bên kia đã có người phản hồi.

"Nói rằng đây là bùa phản chú."

"Nghĩa là sao?" Thịnh Minh Tuế chưa từng nghe qua thứ này.

Bạch Tấn lại có hiểu biết, giải thích nói: "Đây chính là một lá bùa vô hại, nhưng nó lại bị vẽ ngược, nên hiện tại nó có hại."

Thịnh Minh Tuế hỏi rõ: "Vậy nó có tác hại gì?"

Bạch Tấn xem hết tin nhắn bên kia gửi tới, "Cái phù chú này ban đầu là dùng để đuổi tà ma."

Nhưng mà nó là bùa phản chú.

Cho nên nó có thể thu hút tà ma.

Phạm Nguyên đây là muốn gϊếŧ thầy sao?

Thầy đã người có tuổi, dương khí còn không bằng người trẻ tuổi.

Còn cố ý để những vật này bên cạnh thầy...
Thầy đối với hắn không tệ, tại sao hắn lại muốn làm như thế?

Bạch Tấn không có hỏi bùa này dùng cho ai, nói: "Về thứ trong bình, có lẽ cần chút thời gian mới có thể tra rõ ràng đó là thứ gì. Có tin tức sẽ báo ngay cho các cậu."

...

Từ nơi của Bạch Tấn đi ra, Thịnh Minh Tuế không yên lòng, lại đến bệnh viện trông chừng.

Thầy bảo hắn mau về, nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu nghe.

Cuối cùng không có cách nào, để cho hắn trông chừng.

"Đứa nhỏ này, mặc dù không nói nhiều, nhưng lại trọng tình cảm hơn sư huynh nó."

"Sư huynh nó..."

Thầy lắc đầu thở dài, "Bây giờ tôi cũng không hiểu nó nữa."

Chuyện lần trước, mặc dù ông không có truy cứu, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút khúc mắc.

Cho nên Thịnh Minh Tuế từ chối không đi cùng, ông cũng không mang Phạm Nguyên đi, muốn để nó tĩnh tâm một chút, suy nghĩ thật kĩ.
Phạm Nguyên so ra thì thiên phú kém hơn đồ đệ nhỏ ông nhận sau này.

Nhưng so với phần lớn người, Phạm Nguyên cũng không tính là kém.

Cộng thêm lại biết nói chuyện, biết ăn nói, chỉ cần hắn tĩnh tâm, thành tựu cũng sẽ không thấp.

Thịnh Minh Tuế cũng không biết nói sự việc của Phạm Nguyên cho thầy như thế nào.

Cuối cùng sau mấy lần mở miệng, hắn vẫn không nói đến.

Linh Quỳnh nhìn đến muốn nói thay hắn.

Chờ thầy ngủ rồi, Linh Quỳnh mới lên tiếng: "Tại sao anh không nói với thầy?"

".... Tôi không nói nên lời." Thịnh Minh Tuế
cúi đầu nhìn sàn nhà.

Thầy đối với sư huynh, cũng giống với hắn, đều đối đãi như con của mình.

Nếu để cho thầy biết, sư huynh muốn hại thầy...

Mà chuyện này vẫn còn chưa tra rõ ràng, Thịnh Minh Tuế cũng không biết nên nói từ chỗ nào.

"Tôi suy nghĩ lại một chút."
"Ca ca, không sao, anh có quyết định như nào, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh."

Thịnh Minh Tuế nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, đáy mắt có chút dịu dàng "Ừm"

.....

Vào nửa đêm Linh Quỳnh tản bộở bệnh viện, muốn nhìn xem có thể tìm được đứa bé ban sáng hay không.

Nửa đêm bệnh viên có không ít ác linh đi tản bộ, còn có linh thể đánh nhau với chúng.

"Dừng tay, cảnh sát."

Linh Quỳnh hô một tiếng, linh thể bên kia lập tức giải tán.

Chạy được một lúc, mới có linh thể kịp phản ứng, bọn họ chạy làm gì a! Bọn họ cũng không phải là người.

"Móa, bị lừa rồi, quay lại!" Trong đó có một linh thể lập tức kêu anh em trở về.

Bọn họ trở lại nơi vừa rồi, lại thấy ở đó không có ai.

...

Linh Quỳnh xách tiểu quỷ đến nơi hẻo lánh.

Tiểu quỷ bị đánh rất thảm hại, Linh Quỳnh gắn hai con mắt hạt châu của nó trở lại.
"Bọn họ đánh em làm gì?"

Tiểu quỷ vẫn ăn mặc như lúc trước, mặc một cái tã giấy, toàn thân gây giống như que trúc.

Tiểu quỷ sờ sờ mắt mình, chuyển động hai lần rồi nói: "... Có thể là do nhìn... Dễ ức hiếp?"

"..."

Không ít người khi sống từng trộm gà bắt chó, lấn yếu sợ mạnh, không có gì là đại tội, nhưng không lương thiện.

Sau khi trở thành linh thể, tự nhiên cũng chẳng phải người tốt lành gì.

"Trước kia em từng gặp chị sao, gặp chị ở đâu?"

Tiểu quỷ chỉ bậc thang phía dưới.

"Phía dưới?"

Tiểu quỷ nhi: "Nhà xác."

"..." Nhà xác không phải nơi chứa thi thể à! "Em từng nhìn thấy thân thể chị?"

Tiểu quỷ gật đầu.

Linh Quỳnh: "Bây giờ vẫn còn ở đó sao?"

Tiểu quỷ nhi: "Em không biết."

Linh Quỳnh đi tìm Thịnh Minh Tuế, kêu hắn đi cùng mình vào nhà xác.

Linh Quỳnh cũng muốn đi một mình, nhưng cô không thể cách hắn quá xa.
Nhà xác ở dưới lầu, khoảng cách quá xa với phòng bệnh.

Một mình cô không thể tới đó.

"Nhất định phải đi bây giờ?"

"Ca ca, nhà xác buổi sáng và buổi tối không khác nhau mấy." Dù sao đều không có ánh sáng.

"..."

Nhưng cảm giác trong lòng không giống nhau nha.

Trên đường Thịnh Minh Tuế đi xuống, không ngừng hít thở sâu, ánh mắt chỉ nhìn Linh Quỳnh, không nhìn đi đâu khác.

Nhà xác có người trực ban, bọn họ muốn chạy vào nhưng không thể.

"Tôi đi vào tìm xem, ca ca..."

Thịnh Minh Tuế lắc đầu, hắn không muốn ở đây một mình.

Linh Quỳnh: "..."

Chuyện này có chút thử thách người khác.

【 Tình yêu ơi, rút thẻ không? 】

Linh Quỳnh lập tức tràn ngập lòng tin, đời người chính là phải khiêu chiến trực diện.

【. . . 】Cô không có tiền thì cứ nói thẳng.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Các tiểu bảo bối à~~~

Mấy nay bận học hành nên không đăng chương đúng giờ được. ( Ngụy biện cả đấy, là do ăn chơi quá giờ ???????????? )

Quyển 1 sắp được 100k lượt đọc, ai rảnh qua cày view giúp nha.

Nào đủ 100k hứa sẽ đăng chương đúng giờ ????????


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện