*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
~~~
Đêm lạnh như nước, trăng tĩnh trên cao.
Cả thành phố đang chìm trong giấc ngủ say, thỉnh thoảng trên những con phố truyền ra tiếng bước chân vội vã từ những người làm ca tối.
Những người vô gia cư nằm co ro bên góc phố, những con mèo hoang từ trong các bụi cây rậm rạp chui ra tìm kiếm thức ăn.
Bóng dáng quỷ mị như có như không đi lại trên đường phố, hình như mèo hoang cảm nhận được nụ, lạnh sống lưng phát ra tiếng kêu chói tai.
Người qua đường bị dọa giật mình, quay đầu nhìn lại.
Mèo hoang nhanh như chớp chui vào bụi cây, biến mất.
Người qua đường nhìn quanh bốn phía, rảo bước rời đi.
Cái bóng quỷ mị ấy lại xuất hiện dưới đèn đường, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng người qua đường kia.
"A---"
Tiếng kêu ngắn ngủi biến mất ở góc phố lúc nửa đêm.
. . .
Phạm Nguyên kéo người kia tới góc tường hẻo lánh, vừa định động thủ thì một tấm bùa đã đánh tới từ trong bóng tối .
Sức mạnh của tấm bùa khiến hắn sợ hãi, Phạm Nguyên không còn cách nào khác đành phải buông tha người trên mặt đất.
Có người âm thầm bước ra.
Phạm Nguyên chưa từng thấy qua người này, nhưng trực giác nói cho hắn biết đây là một kẻ nguy hiểm.
Hắn quay đầu muốn bỏ chạy nhưng người kia còn nhanh hơn, tiến lên ngăn cản hắn.
Phạm Nguyên muốn dùng bàn tay quỷ của hắn ngăn cản, nhưng người nọ không hề sợ hãi chút nào, trái lại còn bắt lấy cánh tay của hắn.
Cổ tay bị bóp chặt, Phạm Nguyên đau đớn, trong con ngươi ập ra một trận kinh hoàng.
Đối phương nhắm tới đôi tay này của hắn.
Phạm Nguyên cắn răng đánh vào đối thủ, móng tay quỷ sinh trưởng rất nhanh chóng. Những cái móng tay đen đụng vào đối phương.
Nhưng hắn không phải là đối thủ của người kia.
Chỉ sau mấy chiêu giao đấu, hắn liền rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy đối phương sắp tóm được hắn thì đột nhiên phía sau có người xuất hiện, dùng đôi bàn tay tóm hắn lại.
Phạm Nguyên lùi về phía sau, đập vào lùm cây.
Hắn ngọ nguậy đứng dậy thì bắt gặp một cặp mắt quen thuộc.
Chủ nhân của cặp mắt lúc này có chút khẩn trương, hắn chưa kịp nói gì thì người kia đã vỗ lá bùa trong tay lên trán hắn.
Ý thức cuối cùng của hắn chỉ nhìn thấy một đạo bóng dáng mờ ảo của người kia đang công kích người đã đánh úp hắn.
Tầm nhìn của Phạm Nguyên chìm dần vào bóng tối.
. . .
Khi Phạm Nguyên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng tối.
Không khí không lưu thông, ẩm ướt khó chịu.
Xung quanh tối om , không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Két---
Phạm Nguyên nhìn vào hướng phát ra âm thanh.
Có ánh sáng chiếu tới, căn phòng liền có chút ánh sáng nhạt.
"Là. . . mày!!!" Thứ hắn nhìn thấy cuối cùng không phải là ảo giác, thật sự là hắn!
Phạm Nguyên di chuyển cánh tay, lúc này mới nhận ra hắn bị trói.
Thịnh Minh Tuế:"Sư huynh, tại sao anh lại làm vậy?"
Phạm Nguyên: "Thả tao ra!"
Thịnh Minh Tuế :Tại sao anh lại muốn hại tôi và lão sư ?''
Con ngươi Phạm Nguyên lóe lên một tia âm trầm ác độc: ''Thịnh Minh Tuế, mày thả tao ra!''
Phạm Nguyên giãy dụa tới chật vật, hét lên, Thịnh Minh Tuế vẫn chỉ nhìn hắn.
Thẳng cho đến khi hắn mệt mỏi, dừng lại.
Hắn trầm mặc một lúc rồi đột nhiên cười quái dị.
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, có vẻ vô cùng quỷ dị.
''Tại sao tao phải hại mày và thầy? ''Phạm Nguyên kết thúc điệu cười quái dị, dùng giọng điệu kỳ quái hỏi Thịnh Minh Tuế.
Anh nói thử xem vì sao !!''
''Từ sau khi mày tới, trong mắt thầy chỉ có mày, mặc kệ nói cái gì, làm cái gì cũng chỉ có mày!''
''Dựa vào cái gì, mày mới đến được bao lâu chứ, dựa vào cái gì !''
''Là do ông ta, là do ông ta không nhìn thấy được tài hoa của tao. ''
''Đều là lỗi của các người!''
''Nếu không phải tại các người, làm sao tao có thể biến thành thế này, đều tại các người hại tao!''
"Tất cả các người đều đáng chết !Các người đều đi chết hết đi !!''
Tâm tình Phạm Nguyên kích động, trong mắt hằn lên tơ máu chằng chịt, dường như muốn lột xác hắn.
Thịnh Minh Tuế vẫn biết Phạm Nguyên không thích hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới Phạm Nguyên lại hận hắn tới mức này.
''Thả tao ra, đmm, Thịnh Minh Tuế thả tao ra ngay !!''
''Thịnh Minh Tuế mày đứng lại !''
''Thịnh Minh Tuế!!! ''
Phạm Nguyên gầm rú nhưng cũng không ngăn cản được bước chân Thịnh Minh Tuế.
Sau khi hắn rời đi thì một cô gái tiến vào, nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, ngũ quan tinh xảo, cả người nhu thuận dịu ngoan, như em gái nhà hàng xóm.
''Đừng gọi nữa. ''Cô gái đi tới bên cạnh hắn, lôi bàn
tay quỷ của hắn ra.
Phạm Nguyên vặn vẹo thân thể "Cô định làm gì ?''
"Đừng khẩn trương, chỉ muốn mượn một thứ của anh, rất nhanh sẽ ổn. ''
Phạm Nguyên: "Cô muốn làm gì !!''
. . .
Thịnh Minh Tuế đứng ở bên ngoài, nghe thấy tiếng hét của Phạm Nguyên, gân xanh trên trán nổi lên.
Không biết qua bao lâu, thanh âm của Phạm Nguyên đã biến mất.
Linh Quỳnh đi từ bên trong ra, cầm tấm đồng thau trong tay ''Ca ca, đi thôi. ''
''Hắn. . . ''
''Em đã thông báo cho Khô Mộc đạo trưởng, ông ta sẽ tới giải quyết. ''
''Tay hắn. . . ''
Em chỉ lấy đi sức mạnh của cánh tay quỷ đó để gia tăng lực lượng của miếng đồng thau, bàn tay quỷ ấy vẫn còn trên người hắn. ''
Thịnh Minh Tuế liếc nhìn bên trong, cuối cùng thở dài rời đi cùng Linh Quỳnh.
Phiến Thanh Đồng cuối cùng đã tới tay, Linh Quỳnh nháy mắt đã hợp nó lại thành một chiếc chuông nguyên vẹn.
"Bây giờ chỉ còn thiếu thân thể. ''
''Nếu như chúng ta không tìm được thì làm sao bây giờ ?''Thịnh Minh Tuế có chút lo lắng.
''Tìm không được thì em cứ như vậy, ca ca sẽ ghét bỏ em sao ?''
Thịnh Minh Tuế cau mày: ''Khô Mộc đạo trưởng nói, nếu không nhanh chóng trở lại thân thể, em sẽ biến mất. ''
''Sẽ không đâu." Linh Quỳnh cầm chuông rung lên, cũng không có âm thanh gì ''Ca ca còn ở đây thì em sẽ không biến mất. ''
Thịnh Minh Tuế không hiểu được :''Vì sao ?''
Linh Quỳnh nghiêng đầu cười rạng rỡ ''Bởi vì em tồn tại vì anh. ''
Giọng nói ngọt ngào mềm mại thấm vào đáy lòng lại nóng hổi như nham thạch khiến cho cả người hắn sôi trào.
Hầu kết Thịnh Minh Tuế khẽ lăn ''Tiểu Vũ. . . ''
Hắn khẽ thì thầm một tiếng, hơi cúi đầu, chóp mũi đụng vào làn da lạnh lẽo.
Xoảng----
Tiếng thủy tinh vỡ từ phòng khách truyền tới.
Thịnh Minh Tuế dừng lại, cách Linh Quỳnh 1cm, nhìn về phía ngoài cửa phòng.
''Tiếng gì vậy ?''
Linh Quỳnh khó chịu, nhanh chóng hôn hắn một cái "Em đi xem, anh ở lại đừng đi đâu. ''
Tấm kính ở ngoài ban công phòng khách bị vỡ vụn, gió từ lỗ thủng ấy thổi vào làm tấm rèm bị thổi tung.
Đang bình thường, tại sao cửa kính lại vỡ . . .
Thân thể Linh Quỳnh bỗng lóe lên, cánh tay đang ôm cô ở phía sau liền rơi vào khoảng không.
Linh Quỳnh xoay chuyển thân hình đá một cước vào cổ tay đối phương.
Phương Tạ Thủ lui về phía sau hai bước, siết chặt cổ tay, cười nhạt :''Quả nhiên là cô. ''
Lúc trước hắn đã nghi ngờ.
Tuy nhiên cảm giác không rõ ràng.
Linh Quỳnh nhướng mày: ''Là anh à." Sớm không tới, muộn không tới, bây giờ tới lại phá hư chuyện tốt của người khác !
Phương Tạ Thủ vung tay "Giao đồ ra đây. ''
''Dựa vào cái gì ?Tôi tìm thấy nó dựa vào bản lĩnh của tôi!''
"Cô cảm thấy cô có bản lĩnh bảo vệ nó ư ?''
''Chưa thử thì làm sao mà biết tôi có bản lĩnh hay không chứ ?'' Người chơi hệ khắc kim không có gì phải sợ.
BOSS lợi hại hơn nữa đứng trước mặt người chơi hệ khắc kim cũng chỉ là hổ giấy.
Phương Tạ Thủ: Cô đừng quên, thân thể của cô còn đang ở trong tay tôi.''
''. . . ''
Biếи ŧɦái !
Hết sức biếи ŧɦái !!
''Ngoan ngoãn giao đồ cho tôi, tôi sẽ thả cho cô một con đường sống.''
''Ui. . . Thật là đáng sợ quá đi~'' Linh Quỳnh lộ ra biểu cảm sợ hãi thật khoa trương.
Cô không phải đối thủ của tôi, thức thời. . . ''
Phương Tạ Thủ còn chưa nói xong, Linh Quỳnh đã tấn công.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~