*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chị Dương đưa Linh Quỳnh đến rồi chào hỏi hai câu đã đi.
Khuôn mặt này của Linh Quỳnh khó tránh khỏi khiến người khác chú ý.
Cô gái nhỏ bị nhiều người nhìn như vậy cũng không luống cuống, mất bình tĩnh, tầm mắt không nhanh không chậm đảo qua bàn tiệc.
Cả bàn chỉ còn lại một vị trí, Linh Quỳnh rất hiểu chuyện đi qua ngồi xuống.
Bên trái cô là một cô gái ăn mặc khá bảo thủ, bị người khoác lên vai, không quá quen thuộc, nhưng lại không thể không phối hợp.
Bên phải nhưng lại là một người đàn ông chừng bốn mười tuổi, nhìn qua bảo dưỡng khá tốt, cũng không phải dạng bụng đầy mỡ.
Đây chính là vị thần tài gia kia... Không đúng, là ông lớn.
Đối với thần tài gia, từ trước tới nay Linh Quỳnh vẫn luôn rất khách khí, cô lễ phép cho thần tài gia một nụ cười xán lạn.
Ở trong mắt Linh Quỳnh, đầu của người đàn ông này chính là một thỏi vàng ròng.
Người đàn ông thấy cô hiểu chuyện như vậy, trong lòng vui vẻ: "Cô gái nhỏ tên là Yểu Yểu?"
Linh Quỳnh gật đầu: "Đúng."
"Vẫn còn đang đi học đại học chứ?"
"Không có, trong nhà nghèo, học không nổi."
"... "
Phốc.
Một bên khác có người trực tiếp cười ra tiếng: "Triệu tổng, cô gái này đúng thật là ngay thẳng đó."
Người ở chỗ này, cho dù không học qua đại học thì cũng sẽ nói mình tốt nghiệp đại học nào.
Làm gì có ai sẽ nói như vậy.
Linh Quỳnh trưng ra một khuôn mặt ngây thơ vô tội: "Có chỗ nào không đúng sao? Không có tiền thì học không nổi đại học thôi."
Bị cô gái nhỏ nghiêm túc hỏi như vậy, người kia sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: "Không không không, không có."
Triệu tổng hỏi: "Uống được rượu không?"
Cô gái nhờ chần chờ một chút, chậm rì rì nói: "Uống được một ít."
Triệu tổng rót cho cô một chén rượu: "Vậy thì uống một ít."
Linh Quỳnh cười một cái: "Vậy tôi đây liền mượn hoa hiến Phật, dùng chén rượu mà đích thân Triệu tổng rót này để kính mọi người."
Đích thân Triệu tổng rót, những người trên bàn này sao có thể coi nhẹ được, vội vàng bưng chén rượu lên.
Khung cảnh này, những cô gái khác đã có lúc nào thấy qua đâu?
Các cô tự mình mời rượu, người ta còn chưa chắc chắn sẽ nể mặt...
Linh Quỳnh không nhiều lời, Triệu tổng muốn cô uống rượu thì cô liền uống rượu, nhìn qua cực kỳ ngoan.
Loại dịu dàng ngoan ngoãn kia, cũng không có ai nhẫn tâm làm khó dễ.
Nhưng mà rất nhanh đám người này đã phát hiện, cô gái này nói uống được một chút nhưng đã uống được một buổi mà mặt cũng không đỏ một chút nào.
Đây gọi là uống được một ít?
Linh Quỳnh không có bị quá chén, ngược lại là những người còn lại có chút không chịu được nữa, mượn cớ chạy mất.
Ngay cả Triệu tổng cũng bị Linh Quỳnh âm thầm khuyên ngăn không ít.
"Triệu tổng, ngài nghỉ ngơi ở đâu, tôi đưa ngài trở về."
Triệu tổng còn tưởng rằng người này muốn chạy, không nghĩ đến lại hiểu chuyện như vậy.
"Tôi ở khách sạn bên cạnh."
"Vậy tôi đưa ngài qua đó."
Linh Quỳnh và Triệu tổng đi từ phòng bao ra ngoài, Triệu tổng muốn kéo Linh Quỳnh, Linh Quỳnh đột nhiên cúi người xuống chỉnh lại váy.
Cô ngẩng đầu lên, thấy tay Triệu tổng đang treo ở giữa không trung, vẻ mặt khó hiểu: "Triệu tổng? Làm sao vậy?"
"À... Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Triệu tổng nghĩ không vội lúc này, cũng đàng hoàng bước ra ngoài.
Hành lang là hình chữ T, Linh Quỳnh và Triệu tổng vừa đi sang một bên khác, ngay ở phía sau có một nhóm thanh niên đang cười nói đi tới đây.
Người thanh niên đi ở cuối cùng vừa vặn nhìn thấy Linh Quỳnh đang cười tủm tỉm nghe người đàn ông bên cạnh nói chuyện.
Hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, cũng không quá quan tâm.
Căn phòng trong khách sạn.
Thiết kế cửa sổ sát đất bắt ánh sáng vô cùng tốt, ánh nắng sáng sớm lọt vào cả một mảng lớn, soi sáng mặt đất bừa bãi.
Người đàn ông trên giường hơi động, giơ tay ngăn trở ánh nắng mặt trời chói mắt.
Hắn sờ soạng dưới ngực mình, hình như nghĩ đến cái gì, trên mặt vậy mà lại lộ ra mấy phần vui sướng.
Triệu tổng sờ soạng bên cạnh, kết quả bên cạnh trống không.
Hắn ngồi dậy, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy toàn thân cô gái nhỏ mặc một bộ váy cổ trang phục cổ bồng bềnh màu tím, ngồi ở đó ăn sáng.
Ánh mặt trời rơi trên người cô, giống như dát lên một tầng ánh sáng thuần khiết lên người cô gái.
Hình ảnh kia có chút giống cảnh tượng công chúa hoàng thất đang dùng bữa.
Triệu tổng tìm áo ngủ mặc vào: "Sao lại dậy sớm như vậy, không ngủ nhiều thêm một chút?"
Cô gái nhỏ thả cái thìa xuống, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Cô ngẩng đầu, trong con ngươi giống như có ánh nắng ban mai, khóe môi nhẹ nhàng cong: "Người mệt mỏi cũng chỉ có Triệu tổng, tôi lại không mệt."
"Nghịch ngợm." Triệu tổng ngồi xuống, cuối cùng lại phái hiện chỉ có một phần bữa sáng.
Nhưng ông ta vui vẻ, cũng không để ý.
"Sau này em cứ theo anh, muốn cái gì cứ nói với anh,
anh bảo đảm nâng em hot, thế nào?"
Linh Quỳnh cầm khăn tay lau lau khóe miệng: "Triệu tổng, ông có tỉnh táo không?"
"Làm sao, em đang sợ anh sẽ hối hận? Yên tâm, anh rất yêu thích em, chỉ cần em nghe lời hiểu chuyện, muốn cái gì sẽ có cái đó."
Linh Quỳnh ném khăn mùi soa đi, hơi khom lưng, cầm điện thoại di động trên ghế sô pha lên thao tác một lát.
Điện thoại di động của Triệu tổng ''keng'' một tiếng.
Ông ta mở điện thoại di động ra, phát hiện không biết đã thêm bạn tốt với cô từ lúc nào.
Cô gửi tới một số tài khoản.
Triệu tổng còn không có cảm thấy có chỗ nào là lạ, nói: "Tiền gửi vào thẻ này của em đúng không?"
"Hai triệu."
Triệu tổng cau mày, giận tái mặt nói: "Em cũng có chút giở công phu sư tử ngoạm rồi."
Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng: "Không phải Triệu tổng nói, tôi muốn cái gì thì cho cái đó? Mới hai triệu đã không chịu rồi hả? Quả nhiên không thể tin vào lời nói của đàn ông được."
"... "
Cũng không phải ông ta không chịu.
Là do con nhóc này vừa mới quen mà thôi.
Nếu như cô ở cùng mình một quãng thời gian, còn nghe lời hiểu chuyện như vậy, cũng không phải không được...
Mặt mày Linh Quỳnh cong cong: "Nhưng Triệu tổng vẫn sẽ cho tôi."
Triệu tổng: "... "
Linh Quỳnh bấm mấy cái trên điện thoại, để lên bàn cho Triệu tổng xem.
Triệu tổng nghi ngờ, nhìn theo xuống.
Điện thoại di động không hề có một tiếng động đang phát một cái video...
Trong nháy mắt sắc mặt Triệu tổng trở nên âm trầm, thành công quét điện thoại di động xuống mặt đất, nện vào góc tường bên cạnh chia năm xẻ bảy.
Người phụ nữ kia hoàn toàn không phải người trước mặt này.
Nhưng tại sao hắn lại vẫn nhớ rõ là cô.
Tối hôm qua ông ta cũng không có uống bao nhiêu rượu, tuyệt đối không thể nhận lầm người.
Linh Quỳnh cũng không để ý chiếc điện thoại: "Triệu tổng, điện thoại di động và tiền tôi giúp ông gọi chị gái nhỏ tới, cũng phải trả cho tôi hết đấy."
"Cô dám uy hiếp tôi."
Con nhóc này thật to gan!
"Cũng không thể nói như vậy."
Linh Quỳnh chớp chớp mắt: "Dùng cách nói trong vòng này của các ông thì đây gọi là giao dịch."
Tôi là không có cách nào.
Không hãm hại NPC thì sao nuôi sống con yêu được!
Sự tồn tại của NPC không phải là để đưa trang bị cho người chơi à!
Lại nói, nếu không phải cô, thì hiện tại người bị chà đạp chính là một cô gái trong sạch rồi.
Liều mình cứu người một mạng còn không xứng đáng hai triệu sao?
【. . . . . . 】 Tuy rằng nghe vậy thì không có vấn đề gì, nhưng luôn cảm thấy có vấn đề về logic.
Đối tượng bị hãm hại còn phải dùng hai triệu để cảm ơn ông ta không thành công chà đạp trong sạch của con gái nhà người ta hay sao?
"... "
"Nghe nói tình cảm của Triệu Tổng và phu nhân bất hòa, ông nói, nếu như vật này được truyền đi thì phu nhân của ông có thể được chia bao nhiêu tài sản đây?"
Linh Quỳnh bóp bóp ngón út: "So với hai triệu nho nhỏ này... "
Linh Quỳnh cho Triệu tổng một ánh mắt ''Ông hiểu mà''.
Triệu tổng: "... "
Triệu tổng sắp bị chọc tức chết rồi.
"Cô thật sự cho rằng tôi không dám bắt cô?"
"Nếu như chín giờ tôi chưa đi đến cửa chính quán rượu thì lập tức sẽ có người phát cái này ra ngoài. Bây giờ còn mười phút, từ nơi này đi thang máy xuống cửa lớn cũng mất gần năm phút đồng hồ... Triệu tổng, tôi không ngốc."
Cô gái nhỏ ở đối diện vẫn cười đến thiên chân vô tà, giống y đúc tối hôm qua...
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bây giờ chỉ có một chương, sáng mai đăng thêm ????????