Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Bây giờ Hạ Di Dạ đang rời khỏi lâu đài cổ cùng Linh Quỳnh.
Từ lâu đài cổ đi ra có một đoạn đường, lúc này tất cả mọi người còn ở bên trong, trên đường không có ai, đèn đường lặng lẽ tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp.
Hạ Di Dạ giữ một khoảng cách nhất định với Linh Quỳnh "Cô có thể trả lại con dao kia cho tôi được không?"
Linh Quỳnh lấy con dao ra cho hắn.
Hạ Di Dạ cũng không thấy được cô mò ra từ chỗ nào, cô chỉ đưa tay ra sau rồi lại đưa về, dao liền ở trong tay cô.
Hạ Di Dạ nhận dao: "Cảm ơn."
"Dao này nhìn qua rất cổ nha." Linh Quỳnh nói: "Nó có thể gϊếŧ chết Huyết tộc sao?"
Huyết tộc dễ gϊếŧ vậy à?
"Ừm." Lần trước hắn nhặt được con dao này trong rừng rậm, mặc dù đã bị gỉ nhưng vẫn có lực sát thương rất lớn đối với Huyết tộc.
Linh Quỳnh nhìn Hạ Di Dạ thu con dao lại, không có truy hỏi gì thêm, chuyển chủ đề: "Ca ca, hai ngày nữa anh có rảnh không?"
Hạ Di Dạ: "? ? ?"
"Có một món quà muốn tặng cho ca ca." Linh Quỳnh lùi mình ra sau "Chừng nào thì anh rảnh vậy?"
"Tại sao tặng đồ cho tôi?"
"Muốn tặng cho anh thôi." Không thì thành khắc trắng sao? !
"Không cần." Vô công bất thụ lộc(*), huống chi tính ra hắn nợ cô rất nhiều, nào có thể nhận đồ của cô được.
(*): không có công thì không hưởng lộc.
Tiểu cô nương hơi thất vọng "Thế nhưng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, hơn nữa anh cũng tặng tôi vòng tay mà."
Gió đêm thổi qua, xung quanh yên tĩnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, phảng phất có cảm xúc gì đó đang sinh sôi nảy nở.
Hạ Di Dạ đột nhiên đưa tay ra kéo Linh Quỳnh lại "Cẩn thận."
Linh Quỳnh xém chút nữa bước hụt, cô nắm lấy áo Hạ Di Dạ, vỗ ngực, "Làm tôi sợ muốn chết."
Tiểu cô nương dựa vào hắn, Hạ Di Dạ cũng không đẩy người ra được, huống chi phía trước chính là bậc thang.
Hạ Di Dạ hơi vòng tay qua người cô "Cái kia không đáng tiền."
"Đồ ca ca tặng đều là vô giá." Linh Quỳnh ngẩng đầu, hơi thở chậm rãi phả tới, cô khẽ lay cánh tay hắn "Ca ca, nhận nha."
Giọng nói trong trẻo, toàn bộ đều mang sự nũng nịu.
Hạ Di Dạ nghiêm mặt, không lên tiếng.
"Hơn nữa, trước đó tôi còn bất chấp nguy hiểm giúp ca ca đó, anh không thể nể mặt tôi sao?"
". . ."
"Không nói tức là đồng ý rồi đó nha."
". . ." Thái độ Hạ Di Dạ vẫn kiên quyết từ chối như cũ: "Tôi sẽ trả ơn cô bằng cách khác."
Linh Quỳnh: ". . ."
Được, đã hiểu!
Khắc!
Giờ ba ba khắc được chưa!
Trò chơi nát này sớm muộn gì cũng sập!
Linh Quỳnh nghiến răng nghiến lợi đập tiền khắc, tiền bán bình máu kia sau khi cò kè mặc cả với nam nhân tóc đỏ kia vẫn còn tiền thừa.
Tiền Lấp Lánh cho cô vay đã trả lại.
Có thể không vay thì không vay!
Ai muốn làm con nợ đâu chứ!
Rút thẻ cần thời gian, Linh Quỳnh đành phải không đề cập tới chuyện này nữa, đi ra ngoài cùng Hạ Di Dạ.
Mắt thấy sắp tới cửa, trong bóng tối bên cạnh đột nhiên lao ra một người, nắm lấy cánh tay Linh Quỳnh: "Cứu tôi, mau cứu tôi."
Là phụ nữ, trên người còn có vài vết trầy xước, quần áo bó sát người chỉ che được những chỗ quan trọng.
"Cứu tôi. . . Mau cứu tôi." Người phụ nữ dùng sức túm lấy Linh Quỳnh, trên mặt đầy sự tuyệt vọng.
Linh Quỳnh nhìn về phía người phụ nữ chạy tới, "Có người truy đuổi cô à?"
Người phụ nữ gật đầu, khẩn cầu nói: "Xin các người mau cứu tôi."
Phía xa dường như có người đuổi tới, bảo vệ ở cửa lớn liên lạc qua bộ đàm, đang nhìn về phía này.
Linh Quỳnh cũng không kịp làm gì, đã có người chạy tới bắt lấy người phụ nữ.
"Hứa quản sự." Tân Khắc Lai chỉ chậm mấy giây, chạy tới, cực kỳ lo lắng, "Cô không sao chứ."
Người phụ nữ kia bị người bắt lại, cô ta giãy giụa thét chói tai, nhưng những người kia giữ rất chặt.
Cô ấy chỉ có thể ký thác hi vọng vào người Linh Quỳnh, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cô.
Hi vọng Linh Quỳnh có thể cứu mình.
"Cô ấy. . ."
"A, đứa nhỏ này ở nơi này không tốt đâu, sẽ làm người bị thương." Tân Khắc Lai giải thích nói: "Cô không sao chứ?"
"Không sao." Linh Quỳnh xoa xoa cổ tay bị người phụ nữ cào đau, bĩu môi oán giận, "Có bệnh thì phải ở nhà dưỡng bệnh, còn ra ngoài vào buổi tối dọa người."
Tân Khắc Lai nói phải, lại thở dài: "Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương."
Linh Quỳnh không nhìn người phụ nữ kia, đưa cánh tay cho Hạ Di Dạ: "Ca ca, giúp
tôi xem thử, đau quá nha."
Hạ Di Dạ: "......"
Tân Khắc Lai: "......"
Người phụ nữ bị người dẫn đi, Tân Khắc Lai cười theo, đích thân đưa Linh Quỳnh lên xe.
Phong ca chờ ở trong xe, thấy cô và Hạ Di Dạ cùng nhau đi lên, vừa định nói chuyện, Linh Quỳnh lại nháy mắt với hắn, bảo hắn lái xe.
Xe chậm rãi bỏ lâu đài cổ lại phía sau,sau khi xác định đằng sau không có xe đi theo, Linh Quỳnh bảo Phong ca quay đầu lái về, tìm một chỗ để ẩn nấp rồi dừng lại.
"Phất Tẫn tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Phong ca không rõ sao lại thế này, khi xe dừng lại hắn mới hỏi.
Vì sao Hạ Di Dạ lại ở cùng cô!!
Linh Quỳnh trả lời câu hỏi: "Tôi cảm thấy tôi sắp phát tài."
Phong ca: "???"
Người trong lâu đài cổ lục tục ra về, Linh Quỳnh nhìn thấy nam chính và mấy người bạn cùng nhau đi ra, cô chỉ huy Phong ca đi gọi nam chính tới.
"Đó là thân vương...... Sao tôi có thể gọi?" Phong ca khiếp sợ!
Đừng nhìn người qua tuổi tác, người ta đã là thân vương chính thức rồi!
Trong huyết tộc ngoại trừ nữ vương, thân vương là người có quyền lực lớn nhất.
Cho dù hắn lấy danh nghĩa chi nhánh nhỏ của ngân hàng đi gọi, người ta cũng không nhất định sẽ nể mặt.
"Anh cứ hỏi hắn có muốn biết hay không nữ...... Không phải, Dư Niên Niên chết như thế nào, hắn sẽ đi cùng anh."
Phong ca: "......"
Hoài nghi vị này đang chơi hắn.
Dư Niên Niên là ai cơ!
...
Hơn mười phút sau, Phong ca chờ nam chính ở một mình, chặn hắn ở nơi hẻo lánh, thật đúng là có thể mời người tới.
Nam chính mang theo sự kiêu ngạo độc nhất vô nhị của vai chính lên xe, đầu tiên ánh mắt liền dừng trên người Hạ Di Dạ.
"Hạ Di Dạ?"
Trên mặt Hạ Di Dạ còn mang mặt nạ, nghe vậy hắn gỡ mặt nạ xuống, hơi hơi gật đầu, cũng không lên tiếng.
Lạc Lê là thân vương, tuy rằng Hạ Di Dạ có danh hiệu thiên tài, danh tiếng không thấp, nhưng trước kia cũng không có quá nhiều giao thoa cùng vị này.
Bất quá hai bên khẳng định quen biết.
"Cậu tìm tôi?" Lạc Lê đánh giá hắn vài lần, cũng không nói chuyện vô nghĩa, "Cậu biết Niên Niên chết như thế nào?"
Hạ Di Dạ lắc đầu, hắn cũng không biết Dư Niên Niên là ai.
Hạ Di Dạ nhìn về phía người bên cạnh, Lạc Lê nhìn qua theo tầm mắt hắn, lúc này mới nhìn thấy Linh Quỳnh.
Tiểu cô nương ôm một hộp sữa để uống, thấy Lạc Lê cuối cùng cũng nhìn tới mình, cong mặt mày xuống, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Vừa rồi cô không có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng lúc này thấy cô, lại cảm thấy cô là một người lóa mắt.
Vừa rồi sao có thể xem nhẹ cô.....
Con ngươi Lạc Lê híp lại "Cô là?"
"Hứa Phất Tẫn." Linh Quỳnh lấy ra một tấm danh thiếp, "Quản sự tân nhiệm của chi nhánh nhỏ ngân hàng huyết tộc."
Lạc Lê nhận danh thiếp, "Có chút ấn tượng."
Hình như hắn đã từng nghe ai đó nói chi nhánh nhỏ của ngân hàng đổi quản sự mới.
Nhưng mà hắn không có chút hảo cảm nào đối với loại chỗ như chi nhánh nhỏ của ngân hàng, không chú ý nhiều.
Đầu ngón tay Lạc Lê kẹp tấm danh thiếp kia xoay chuyển "Cho nên, cô biết Niên Niên chết như thế nào?"
"Ừm hứ."
Lạc Lê ngả lưng ra ghế dựa đằng sau "Nói tôi nghe một chút."
Linh Quỳnh cắn ống hút uống hai ngụm sữa bò, nói: "Lạc Lê tiên sinh, tin tức của tôi phải có giá trị."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~