(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Một trăm loại phương thức hiến máu(28)


trước sau

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Sau khi rời khỏi chỗ của Lạc Lê, cả dọc đường Hạ Di Dạ đều trầm mặc.

"Ca ca, đây không phải là hướng về nhà." Linh Quỳnh phát hiện có gì đó không đúng, gọi hắn một tiếng.

Hạ Di Dạ không thất thần, hắn lên tiếng.

"Quay về nhà của tôi."

Linh Quỳnh chậm rãi đưa ra một dấu chấm hỏi: "Ca ca muốn dẫn tôi về nhà sao?"

".... Đi gặp cha tôi."

....

Hạ Di Dạ đi rất nhanh, Linh Quỳnh chậm chạp lên lầu cùng hắn.

Cửa chính mở rộng, bên trong tối đen, đáy lòng Hạ Di Dạ trầm xuống, tay hắn bật đèn lên, đèn nháy hai cái nhưng không sáng.

Nhưng Hạ Di Dạ lại thấy rõ bên trong rất hỗn loạn.

Trong phòng cũng có dấu vết đánh nhau, còn có mùi máu.

Hạ Di Dạ kiểm tra cả phòng lại một lần.

Chỉ có phòng khách là có dấu vết đánh nhau, những phòng khác không bị lật tung lộn xộn.


Linh Quỳnh cầm điện thoại chiếu sáng xung quanh.

"Ca ca, anh đến đây xem."

Hạ Di Dạ đi qua từ phòng ngủ bên kia.

Trên cửa sổ có một dấu tay đẫm máu, nhìn giống như là từ cửa sổ nhảy xuống, nhưng bị người khác kéo lại, ở trên tường và mặt đất còn để lại dấu vết.

"Vết máu còn chưa kịp khô, chắc là vừa rời khỏi không bao lâu." Linh Quỳnh ngồi xổm xuống kiểm tra: "Chắc là có thể đuổi theo."

Hạ Di Dạ mở cửa sổ ra, đột nhiên giẫm lên cửa sổ nhảy xuống.

Tầng trệt không cao lắm, Hạ Di Dạ vững vàng tiếp xuống đất.

Có thể là bởi vì huyết tộc, Hạ Di Dạ phát hiện được cái gì đó.

"Ca ca, tiếp tôi nhé."

Hạ Di Dạ ngẩng đầu thì thấy Linh Quỳnh rơi xuống, Hạ Di Dạ theo bản năng đón lấy cô.

Linh Quỳnh an toàn nằm trong ngực Hạ Di Dạ.

Sau lưng Hạ Di Dạ đổ mồ hôi lạnh: "Nếu tôi không tiếp được cô thì làm sao bây giờ?"


Tiểu cô nương ôm cổ hắn, giọng điệu kiên định: "Ca ca chắc chắn sẽ tiếp được tôi."

"....."

Hạ Di Dạ buông cô ra, bật đèn pin lên, nhặt được chiếc nhẫn trong góc tường.

Nhẫn có dính máu.

Nhưng đây không phải là nhẫn của Hạ Phổ, đây là....

Hạ Di Dạ buông tay xuống, nhẫn rơi xuống, mắt thấy nhẫn sắp rơi xuống thì ngừng lại.

Trên nhẫn ẩn ẩn có ánh sáng thoát ra, nó chậm chạp bay lên không trung, xoay tròn vài vòng, dừng lại bên trái, lấp lóe ánh sáng.

"Nó đang chỉ đường sao?"

"Ừ." Hạ Di Dạ đi về phía bên trái: "Chúng nó là một đôi, có thể cảm nhận được vị trí."

...

Hạ Phổ bị người làm cho tỉnh, ông không nhìn thấy được gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để nghe.

Có người tới gần ông, giống như đang đứng trước mặt: "Thánh khí ở chỗ nào?"

Hạ Phổ mò mẫm ngồi dậy, dựa lưng vào thân cây, tốt xấu gì cũng từng là huyết tộc xuất thân từ quý tộc, không thể không có khí thế.


Sau khi ông ngồi xuống, mới trả lời: "Tôi không biết."

Giọng nói kia lại tiếp tục: "Ông là người cuối cùng nhìn thấy được thánh khí, ông không biết?"

"Thánh khí đã bị đánh cắp." Hạ Phổ nghe không biết giọng nói này là ai: "Chính là bởi vì như thế nên tôi mới rơi vào kết cục như này, sao tôi biết được thánh khí ở đâu."

Giọng nói kia biến mất.

Hạ Phổ khẽ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, nhưng không nghe được bọn họ đang nói gì.

Một lúc sau, có người đi về phía ông ta, kéo ông lên khỏi mặt đất, ấn lên thân cây.

.....

Nhẫn bay đến một nơi trong khu rừng, đột nhiên giống như bị mất phương hướng, bay tán loạn trên không trung.

Cánh rừng này nhìn quá lớn, muốn lập tức tìm thấy người, cũng không dễ dàng.

Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ chia nhau đi tìm.

Linh Quỳnh đem theo chiếc nhẫn kia.
Linh Quỳnh mới đi vào bên trong một đoạn, đột nhiên chiếc nhẫn bay ra từ trong tay cô, soạt một tiếng bắn ra ngoài.

Tốc độ và sức mạnh kia, có thể so được với viên đạn.

Linh Quỳnh đuổi theo tới thì thấy hai bóng đen, đang đè lên Hạ Phổ.

Bởi vì chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện, hai bóng đen kia đều nhìn về phía bên này.

Linh Quỳnh đi ra ngoài và nhìn bọn họ, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí vô cùng xấu hổ.

"....."

Xem ra lá gan của ba ba chỉ có thể cứng rắn lên!

....

Hai bóng đen kia đều là huyết tộc, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc với loại huyết tộc kiểu cánh gà không lông kia.

Linh Quỳnh lấy ra một con đao dài đặc biệt từ trụ sở chính trong ba lô của mình, mới đầu hai huyết tộc đó cũng không để ý.

Chờ khi bị trường đao làm cho bị thương, mới phát hiện thứ vũ khí đó không bình thường.
Một trong hai huyết tộc nháy mắt với người còn lại, huyết tộc lập tức mở rộng cánh xông lên phía trước.

Cánh rất lớn, được bao phủ bởi lớp lông chim màu xám.

Tầm mắt Linh Quỳnh bị ngăn
lại, vừa cảm khái cánh mới này có chút bình thường, vừa tránh né sự tấn công của huyết tộc.

Ào-----

Cánh bay qua tán cây, khiến rất nhiều lá cây rớt xuống.

Linh Quỳnh quay người sát mặt đất, lướt qua phía dưới theo huyết tộc, chống mặt đất nhảy lên, đứng sau lưng huyết tộc, trường đao vung lên, một cánh của huyết tộc bị chém đứt.

Một tiếng thét sắc bén kêu thẳng lên bầu trời, làm cho chim chóc trong rừng hoảng sợ bay loạn trên bầu trời đêm.

Mất đi một bên cánh, huyết tộc nện xuống từ trên không trung.

Linh Quỳnh không cho hắn cơ hội thở dốc, xông lên đâm một đao thẳng vào tim.
Bàn tay đang giơ lên giữa không trung của huyết tộc cứng đờ.

Linh Quỳnh cụp mắt xuống thở dài: "Bắt nạt một tiểu cô nương như tôi để là gì?"

Đôi mắt huyết tộc trừng lên, hộc máu ngay tại chỗ, chết vì tức.

"Cẩn thận!"

.....

Hạ Di Dạ nghe thấy tiếng hét bén nhọn vô cùng thảm thiết của huyết tộc, lập tức đi về phía có âm thanh.

Hắn đến hiện trường, ở đó có một con huyết tộc đứng cách đó không xa đang định đánh lén sau lưng, nhìn người không để ý đến sự nguy hiểm.

Giây tiếp theo, trước sự nhắc nhở "cẩn thận" của Hạ Phổ, tiểu cô nương kia đột nhiên xoay người lại, một luồng sáng lạnh lẽo vụt qua, chính giữa huyết tộc bị tách ra, bị đốt cháy ngay tại chỗ, biến thành bột mịn trong chốc lát.

"Ca ca." Linh Quỳnh nhìn thấy hắn.

Hạ Di Dạ đi ra ngoài từ chỗ tối, ánh mắt dừng lại trên thanh đao của cô.
Hắn biết chi nhánh nhỏ của ngân hàng đối phó với huyết tộc bằng vũ khí, nhưng mà bọn họ lại nghiên cứu ra một loại vũ khí lợi hại như vậy sao?

Linh Quỳnh để thanh đao ở phía sau, khắp vẻ mặt đều viết lên chữ dịu dàng ngoan ngoãn.

Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ai có thể ngờ cô lại cất giấu một món vũ khí bất cứ lúc nào có thể gϊếŧ chết người như thế?

Hạ Di Dạ: "Có bị thương không?"

Linh Quỳnh lắc đầu, trong nội tâm có chút hối hận, sớm biết thì đã cho con huyết tộc kia cào cô một cái.

Hạ Di Dạ đi xung quanh Linh Quỳnh, đỡ Hạ Phổ nằm trên mặt đất lên.

.....

Ở trong rừng không nói được, đầu tiên hai người đưa Hạ Phổ rời đi.

Trong nhà cũng không an toàn, cho nên cuối cùng chỉ có thể đi đến chỗ ở của Linh Quỳnh.

Chỗ ở của Linh Quỳnh đều là con người, cô đưa hai huyết tộc trở về, Phong ca đến đưa cô ký tên, khí thế hung ác dưới kính râm đều nhanh chóng ngưng tụ lại thành thực chất.
"Phất Tẫn tiểu thư, không phải cô nói cô đi dạo phố sao?"

"À.... Đi dạo phố nhặt người."

"...."

Hắn tin cái quỷ!

Trên người Hạ Phổ có không ít vết thương, nhìn qua mười phần suy yếu.

Hạ Di Dạ cầm đồ đến giúp ông xử lý, ông cũng không nói gì, không khí vô cùng áp lực.

Vài lần Hạ Phổ muốn mở miệng, lại không thể nói nên lời.

Hạ Di Dạ đột nhiên hỏi: "Thánh khí mất tích có liên quan đến ông phải không?"

Thánh khí được đặt ở một nơi được trông giữ rất nghiêm ngặt, ra vào cần vài thứ để kiểm tra.

Nhưng mà thánh khí mất đi, lại không kinh động đến người bảo vệ nào, thậm chí còn không có nơi nào bị tổn hại.

Hạ Phổ có thể tự do đi vào, là người được tiếp xúc với thánh khí gần nhất, ông là người có hiềm nghi lớn nhất.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện