(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Người bạn sống chung khác loại của tôi(19)


trước sau

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

"Nơi cô ta nói là chỗ này sao?"

Linh Quỳnh bay ở bên cạnh Thịnh Minh Tuế, dáo dác nhìn về phía kiến trúc không xa kia.

Thịnh Minh Tuế cẩn thận so sánh địa chỉ "Không sai, là chỗ này."

Phiếu kiểm kê không ở trên người của người phụ nữ mang thai, cô ta nói bọn họ tự đi lấy.

Dù sao hiện tại cô ta cũng không thể rời khỏi tòa cao ốc kia.

Mà nơi này, chính là chỗ này. . .

Linh Quỳnh nhìn một nhà ba người rất hài hòa ở trong sân kia, lâm vào trầm mặc.

Vì sao người người phụ nữ mang thai kia lại đặt phiếu kiểm kê ở trong nhà người khác?

Hiện tại Linh Quỳnh có thể đụng vào một vài vật thể, cô bảo Thịnh Minh Tuế ở canh bên ngoài, cô đi vào tìm.

Biệt thự này nhìn qua cũng lâu đời rồi.

Nhưng mà vì ở khu đất tốt, giá cả cứ tăng mãi không xuống.


Người ở chỗ này, không phú thì quý.

Linh Quỳnh tìm được gian phòng mà người người phụ nữ mang thai nói, quả thật tìm được phiếu kiểm kê ở chỗ cô ta nói.

Chỉ một trang giấy, Linh Quỳnh hoàn toàn có thể tự mình lấy đi.

Vào lúc cô ra khỏi cửa, cặp vợ chồng vừa mới chơi với con kia lên lầu.

"Gần đây em cảm thấy hơi lo lắng bồn chồn." Người vợ nói với chồng mình.

Người chồng trấn an cô "Chỉ là chút chuyện nhỏ của công ty, không cần em quan tâm đâu, anh sẽ giải quyết được."

Người vợ lắc đầu, "Không phải chuyện đó."

"Thế là chuyện gì?"

"Em cũng không biết, chỉ cảm giác là vậy. . ." Có lẽ người vợ không biết hình dung ra sao về cảm giác của mình.

"Em này, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung." Người chồng cưng chiều cười cười "Những chuyện ồn ào gần đây làm em không yên lòng thôi, đừng lo lắng, chuyện của công ty sẽ được giải quyết nhanh thôi."


Người vợ chần chờ một lát, nhẹ gật đầu "Có lẽ là em nghĩ nhiều rồi."

Hai người nhìn qua cực kỳ ân ái.

Linh Quỳnh đứng ở bên cạnh nghe một lúc, sau đó đều nói chuyện của công ty, Linh Quỳnh không tiếp tục nghe nữa, rời khỏi biệt thự.

Thịnh Minh Tuế ở bên ngoài đi tới đi lui , chờ đến lo lắng.

"Lấy được không?"

'Cái đuôi nhỏ' của Linh Quỳnh kiêu ngạo lắc lắc, "Tôi làm mà, anh yên tâm."

Thịnh Minh Tuế yên lòng.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn cùng cô làm ra loại chuyện này. . .

Chuyện này căn bản không phù hợp với nguyên tắc của hắn.

Thịnh Minh Tuế mở chứng từ ra xem một chút, "Hàn Duyệt Hồng?"

Linh Quỳnh lại gần nhìn, tên trên chứng từ đúng là Hàn Duyệt Hồng.

Thế nhưng. . .

Cô nghe thấy người đàn ông vừa rồi, gọi thê tử của hắn, là Duyệt Hồng.


Người phụ nữ mang thai kia sẽ không chỉ cô tới trộm đồ đâu nhỉ?

. . .

Linh Quỳnh và Thịnh Minh Tuế trở về tìm người người phụ nữ mang thai hỏi thăm.

Cái tên Hàn Duyệt Hồng này, hình như đã kích động đến người phụ nữ mang thai.

"Hàn Duyệt Hồng là tôi!" Sắc mặt của người người phụ nữ mang thai dữ tợn, âm khí xung quanh bỗng nhiên tăng mạnh lên, "Là cô ta tu hú chiếm tổ, tôi mới là Hàn Duyệt Hồng!"

Mắt thấy người người phụ nữ mang thai sắp phát điên, Linh Quỳnh vội vàng nói: "Được được được, cô là Hàn Duyệt Hồng, cô đừng kích động, bình tĩnh một chút."

Có lẽ là nơi này có cấm chế với người người phụ nữ mang thai, cộng thêm sự trấn an của Linh Quỳnh, âm khí xung quanh dần dần rút đi.

Người phụ nữ mang thai đột nhiên ôm mặt khóc rống lên.

Linh Quỳnh: ". . ."
Thịnh Minh Tuế: ". . ."

Người phụ nữ mang thai khóc đến đứt từng khúc ruột, mấy lần Linh Quỳnh muốn chen vào đều không thành công.

Cuối cùng Linh Quỳnh từ bỏ khuyên cô ta, ngồi dưới đất nhìn cô ta khóc.

Lúc này Thịnh Minh Tuế tự khống chế thân thể của mình, có lẽ là bộ dáng của người phụ nữ mang thai lúc này cũng không đáng sợ, lại khóc quá thương tâm, hắn cảm thấy ổn.

Trong gian phòng trống rỗng, tiếng khóc của người phụ nữ mang thai quanh quẩn.

Không biết qua bao lâu, người phụ nữ mang thai khóc đủ rồi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tiểu soái ca kia bưng bát mì tôm, một bên xì xụp hút mì, một bên nhìn cô.

Người phụ nữ mang thai: ". . ."

Tiểu soái ca quá đẹp, cho dù là đang xì xụp hút mì tôm, cũng rất đẹp, không thấy thô lỗ một chút nào.

Thịnh Minh Tuế đang cảm thấy tuyệt vọng trong thân thể.
Đã bảo cô không nên ăn những thứ này!

Bình thường kén chọn muốn chết, nhưng lúc ăn mì tôm thì không quan tâm gì cả!

À, không, cô vẫn rất chú ý, nhất định phải bỏ thêm rau xanh.

Nói là chay mặn kết hợp, vừa healthy vừa balance.

Thịnh Minh Tuế: ". . ."

Linh Quỳnh mặc kệ Thịnh Minh Tuế đang nghĩ gì, thấy người phụ nữ mang thai không khóc nữa "Cô hết khóc rồi à?"

Người phụ nữ mang thai: ". . ."

Linh Quỳnh đã ngồi xuống lại "Khóc đủ rồi, vậy nói xem
chuyện gì đang xảy ra đi."

Người phụ nữ mang thai: ". . ."

. . .

Người phụ nữ mang thai nói cô tên là Hàn Duyệt Hồng, quen chồng cô từ nhỏ, cùng nhau thi ở trong thôn, cùng lên đại học, gây dựng sự nghiệp, kết hôn. . .

Giai đoạn đầu lập nghiệp vất vả, nhưng bọn họ tương trợ cùng nhau chống đỡ, vẫn cực kỳ hạnh phúc như trước.

Về sau công ty càng lúc càng phát triển, kinh doanh ngày càng mở rộng.
Chồng của cô ta có nhiều người xã giao hơn.

Cô ta tin tưởng chồng mình yêu mình, sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô.

Thế nhưng cô ta quên, cám dỗ ở bên ngoài rất nhiều, đàn ông sẽ luôn có lúc phạm sai lầm.

Sau khi cô phát hiện chồng mình vượt quá giới hạn, cũng không có náo loạn gì, mà đơn độc đi gặp người phụ nữ kia.

Ả ta xinh đẹp hơn, có sức sống hơn so với mình, biết tận hưởng vui đùa, có thể mang đến cho chồng mình những điều vui vẻ ở bên ngoài ngoại trừ củi gạo dầu muối.

Cô vừa gặp người phụ nữ kia, tối đó chồng cô cũng nói thẳng với cô.

Nói bọn họ phát sinh quan hệ là ngoài ý muốn, lúc ấy hắn uống rượu, không biết sao lại nhận nhầm người phụ nữ kia là cô.

Ả kia quấn lấy hắn không buông, còn uy hiếp hắn.

Hắn không dám nói cho cô biết.

Chồng của cô ta nói rất tình chân ý thiết, bảo đảm sau này hắn sẽ không tái phạm nữa, xin cô tha thứ.
Cảm tình nhiều năm như vậy, cô nào có buông bỏ được.

Cô ra mặt giải quyết cô gái kia.

Cô gái kia cũng rất thẳng thắn, cũng không dây dưa nữa.

Nhưng mà. . .

Nửa năm sau, cô lại lần nữa nhìn thấy ả kia, ả mang mang thai, đến khóc lóc trước mặt cô, nói là con của chồng cô.

Ả ta cũng là sau khi rời đi mới phát hiện.

Ả nói ả chỉ muốn để lại đứa con này, nhưng không muốn để cho chồng của cô biết.

Muốn cô giúp ả.

Lúc ấy không biết cô bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, vậy mà đồng ý thật.

Lúc ấy cô mua một căn hộ, chuẩn bị cho cha mẹ cô, đã trang trí đàng hoàng xong xuôi cả rồi.

Căn hộ này là quà tặng mà cô ta định tặng cho cha mẹ mình, không nói cho ai cả.

Cho nên cô ta sắp xếp cho cô gái kia ở trong căn hộ này.

Nếu như lúc ấy cô không mềm lòng, không giúp ả, có lẽ, đã không có chuyện phát sinh về sau.
Ngày đó cô đến thăm cô gái kia.

Phát hiện ả ta đang nằm trên mặt đất, nói có thể ả sắp sinh rồi.

Trong lúc nhất thời cô hoảng hồn, nghĩ phải mau chóng đưa ả đi bệnh viện.

Lúc mà cô đi lấy điện thoại gọi cấp cứu, đột nhiên bị người ta đánh ngất xỉu.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, cô đã biến thành cô gái kia.

Máu me khắp người, nằm trên giường.

Đứa con trong bụng cũng không còn tung tích.

Cô cảm giác mình phải chết.

Thế nhưng cứ mãi không tắt thở được.

Không biết qua bao lâu, lại thấy cô ả kia đã trở thành mình, mang theo đắc ý với khinh thường, đứng trước mặt cô.

Ả ta nói ả sẽ sống tốt thay cô.

Sẽ giúp cô chăm sóc tốt cho chồng.

Ả cứ cười như vậy, nhìn cô tắt thở.

Chuyện sau đó cô không biết nữa.

Đợi khi cô có ý thức lần nữa, cô đã phát hiện mình đang ở một nơi tối tăm chật hẹp.
Lại qua một thời gian cực kỳ lâu nữa, cô mới có thể rời khỏi chỗ tối tăm kia.

Ngay từ đầu chỉ có thể ở gian phòng này, về sau có thể đi tới phòng khách, về sau nữa là hành lang. . .

Đến bây giờ cô mới có thể xuống thang máy, nhưng còn chưa thể ra khỏi cao ốc được.

Linh Quỳnh hừ một tiếng: "Ly miêu tráo Thái tử nha."

Lúc rút thấy tiêu đề thẻ bài thô bạo, ý nghĩa của nó quả nhiên rất đơn giản.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện