(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Loan Minh bỏ nhà trốn đi


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan tìm một nơi ăn điểm tâm, vì phòng ngừa có người nhận ra nàng, quấy rầy hứng thú ăn nên nàng cố ý tìm một phòng bao.


Có Dung Chiêu ở, căn bản không cần lo lắng không có tiền.


Không biết có phải mọi người đều đã đi xem Ma giới tiếp dẫn ánh sáng hay không, vùng phụ cận đều có vẻ tương đối an tĩnh.


Người trong tiệm càng ít.


Tốc độc mang điểm tâm lên càng nhanh.


"Không phải nói Phủ Giang Thành đặc biệt loạn sao? Sao lại an tĩnh như vậy?" Cách vách truyền đến tiếng nói chuyện.


Tay Vu Hoan đang cầm điểm tâm ăn dừng lại, giọng nói này có chút...


"Các vị là người từ nơi khác đến sao?" Giọng của tiểu nhị theo sát vang lên.


"Ừ, bọn ta từ Phần Thiên Vực đến đây."


"Vậy khó trách, vừa rồi nha, nghe nói bên kia xuất hiện tiếp dẫn ánh sáng, hiện tại mọi người chạy đến bên kia xem náo nhiệt rồi."


"Tiếp dẫn ánh sáng? Cái gì tiếp dẫn ánh sáng?"


"Không biết, người bên kia còn chưa quay về." Sau khi tiểu nhị nói những lời đó thì bên kia không còn động tĩnh gì nữa.


Sau một lúc lâu, âm thanh từ bên kia lại truyền đến lần nữa: "Khi vào thành nghe nói Bách Lý Vu Hoan đang ở đây, chúng ta có thể gặp được ả ta không?"


Nghe được tên của mình, Vu Hoan trực tiếp buông điểm tâm xuống.


Dung Chiêu không có cảm xúc gì khác, nhưng lực chú ý rõ ràng cũng ở bên kia.


"Thiên Hoa, Bách Lý Vu Hoan kia rốt cuộc có địa vị gì..."


Vu Hoan đột nhiên nhớ đến giọng nói này, là tiểu thiếp của hộ pháp Phần Thiên Vực, Thôi Tâm Nhã.


Ở bên cạnh nàng ta nhất định là hộ pháp kia.


Bọn họ đến đây chắc là vì hội đấu giá, Loan Minh không tới nằm trong dự kiến của Vu Hoan.


Chỉ phái một tên ngu xuẩn Ngụy Thiên Hoa đến á?


Vu Hoan ăn xong, nghỉ ngơi một lát mới rời đi, không ngờ khi ra cửa, cửa phòng bên cạnh cũng vừa lúc mở ra.


Vu Hoan liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ, lập tức hiểu rõ, nàng đã nói Phần Thiên Vực sao chỉ phái một mình Ngụy Thiên Hoa đến.


Hiển nhiên Thôi Tâm Nhã không ngờ người nàng ta vừa mới đàm luận ở cách vách, có chút chột dạ rút sau lưng Ngụy Thiên Hoa.


Ánh mắt Ngụy Thiên Hoa nhìn Vu Hoan có chút phức tạp, bởi vì do nàng mà hiện tại hắn không thể đặt chân đến những nơi đứng dưới danh nghĩa cửa hàng Thịnh Gia.


"Vu Hoan cô nương." Phong Lang thoải mái hào phóng gọi một tiếng.


"Chào, Loan Minh khỏe không?" Phong Lang cho nàng mặt mũi, đương nhiên nàng cũng cho Phong Lang mặt mũi.


"Vực chủ rời khỏi nhà đi ra ngoài rồi."


Vu Hoan: "..." Bỏ nhà trốn đi?


Bỏ nhà trốn đi mà ngươi còn có tinh lực đến đây? Từ khi nào mà tính tình của Phong Lang thay đổi như vậy?


Phong Lang mà nàng biết là xem Loan Minh như mạng của hắn.


"Vu Hoan cô nương cũng đến tham gia hội đấu giá sao?" Phong Lang trực tiếp tránh đi đề tài này.


Vốn Vu Hoan cũng không có ý muốn hỏi thăm, liền theo lời nói của Phong Lang: "Ừ, lúc trước thì là vậy."


Phong Lang không nói gì nữa, vòng qua Vu Hoan xuống lầu.


Ngụy Thiên Hoa lôi kéo Thôi Tâm Nhã từ bên cạnh Vu Hoan nhanh chóng xuống lầu, Thôi Tâm Nhã lấy dư quang trộm nhìn Vu Hoan, một khoảng thời gian không thấy, nữ nhân này không hề thay đổi một chút nào, vẫn khiến cho người ta có cảm giác chán ghét như vậy.


Sau khi đám người rời đi một lúc Dung Chiêu mới từ trong phòng ra ngoài, thuận thế nắm tay Vu Hoan, dẫn nàng xuống lầu.


Vu Hoan chớp chớp mắt, ánh mắt dừng ở hai bàn tay người đang nắm nhau, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.


Khi rời khỏi tửu lầu, Phong Lang còn chưa đi xa, đứng ở bên kia đang nói vài câu với Ngụy Thiên Hoa.


Ngụy Thiên Hoa cung kính hành lễ, dẫn theo Thôi Tâm Nhã rời đi.


Phong Lang nhìn về phía Vu Hoan bên này, ở trong tầm mắt nghi hoặc của Vu Hoan đi đến trước mặt nàng.


Dung Chiêu đứng trước Vu Hoan, Phong Lang đã từng gặp Dung Chiêu nên cũng không cảm thấy bất ngờ.


Hắn đứng về phía bên cạnh vừa lúc đối mặt với Vu Hoan.


"Vu Hoan cô nương, Phong Lang muốn mời cô nương giúp một chút." Vẻ mặt của Phong Lang nghiêm túc, ngữ điệu thành khẩn.


Tốt xấu cũng coi như bạn già, huống hồ tâm trạng của Vu Hoan không tồi nên không làm khó dễ gì đã gật đầu.


Phong Lang không nghĩ đến Vu Hoan sẽ thuận lợi như vậy, giống như sợ Vu Hoan đổi ý, tốc độ nói chuyện nhanh hơn vài phần: "Nghe nói Vu Hoan cô nương đã từng đến Thiên Y Cốc, Phong Lang muốn mời cô nương dẫn đường."


"Phụt!"


Vu Hoan thu liễm lại nụ cười: "Ngươi từ đâu mà biết ta từng đi Thiên Y Cốc?"


Nàng đúng là đã từng đến, nhưng căn bản không biết đi vào thế nào. Nếu nàng mà biết thì còn cần bảo Tư Hoàng dẫn đường sao?


"Cô nương đã từng nói." Phong Lang chắc chắn.


Vu Hoan mê mang, có sao?


Nàng nói lúc nào?


Được rồi, coi như nàng đã từng nói, nhưng hiện tại nàng căn bản không biết đi vào thế nào mà!


"Ta không giúp được ngươi." Vu Hoan lắc đầu.


"Vu Hoan cô nương..."


"Thật sự không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là xác thật ta không biết vào Thiên Y Cốc thế nào cả! Ngươi đi làm gì thế?"


Đi đến đó không phải tìm thần y trị bệnh thì chính là bái sư, xem bộ dáng này của Phong Lang cũng không phải muốn đi bái sư!


Ánh mắt Phong Lang buồn bã, trong lòng cân nhắc một chút: "Tuy vực chủ khôi phục mạng sống, nhưng cổ trùng trong thân thể Ngài ấy lại không biến mất, mỗi ngày vực chủ đều phải chịu thống khổ, ta lại nghe được tin tức đệ tử của Thiên Y Cốc ở Phủ Giang Thành, cho nên mới đến đây, không ngờ lại gặp được cô nương."


Đệ tử Thiên Y Cốc? Là tên lăng băm Thần Phong kia?


Chúc

Hồng bị người ta giết, hắn cũng chưa từng xuất hiện...


Cũng không biết còn sống không.


"Vậy ngươi tìm được hắn chưa?"


Phong Lang lắc đầu, hôm nay hắn mới vừa vào thành đã gặp Vu Hoan nên hắn mới nhớ đến, Vu Hoan đã từng một lần nói nàng đến Thiên Y Cốc rồi.


"Ta cũng không có cách nào." Vu Hoan nhún vai.


Sau khi việc lần trước kia, Vu Hoan cũng không thích tên nam nhân Thần Phong kia.


"Vu Hoan cô nương có thể nghĩ cách không? Cầu xin Ngài." Ngay cả kính ngữ Phong Lang cũng dùng luôn rồi.


Vu Hoan nhìn Dung Chêu, ánh mắt Dung Chiêu bình tĩnh không gợn sóng nhìn cửa hàng nơi xa.


Tầm mắt Vu Hoan vừa đảo qua, hắn liền cúi xuống đối diện với tầm mắt của Vu Hoan.


Khuôn mặt nghiêm túc lập tức dịu dàng vài phần.


"Được thôi." Lấy Đàn Phượng Minh từ trong Long Trủng ra ngoài, chắc là có ảnh hưởng đến Loan Minh.


Huống chi Đông Phương Tú...


Sắc mặt của Phong Lang cuối cùng cũng lộ ra một tia vui mừng: "Đa tạ Vu Hoan cô nương. Vu Hoan cô nương có muốn đi đón vực chủ trước không?"


Vu Hoan nhún vai tỏ vẻ có thể.


Dù sao hiện tại nàng cũng không có việc gì làm.


Phong Lang dẫn Vu Hoan ra khỏi thành, không khí ngoài thành tựa hồ tươi mát hơn trong thành nhiều.


Đi được một khoảng cách, Vu Hoan liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa, đánh xe là một hán tử có hình thể trung đẳng, mặc giống Phong Lang như đúc, đặt ở trước mặt Vu Hoan tuyệt đối là một người.


Phong Lang quay lại, hắn lập tức nhảy xuống.


"Phong đại nhân."


"Vực chủ thế nào?" Ánh mắt của Phong Lang dừng trên màn xe.


"Vẫn luôn hôn mê."


Phong Lang khẽ gật đầu: "Ngươi đi tìm bọn họ, đừng để bọn họ nhìn ra dị thường gì."


"Rõ."


Hán tử kia nhanh chóng rời đi, không dừng lại một chút nào.


"Hắn..." Vu Hoan chỉ vào hán tử vừa mời đi, vẻ mặt mê mang.


Chẳng lẽ người bên cạnh Loan Minh đều mặc giống nhau sao?


Sau trước kia không phát hiện điều này!


Phong Lang có chút chua xót nâng khóe miệng: "Hiện tại Phần Thiên Vực chia năm xẻ bảy, Ngụy Thiên Hoa dã tâm lớn mạnh, ta không dám lấy vực chủ ra mạo hiểm."


Khó trách lúc trước muốn nói với nàng Loan Minh bỏ nhà trốn đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện