(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Nồi đen chuyên nghiệp của đại lục


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Thích Bách Khô nhìn người ở đây vài lần, cuối cùng dừng ở trên người An Vũ, cũng có chút phiền muộn.


Hôm nay làm sao vậy, đều tới một đám nan giải, xác định không phải đang ra chiêu bài chơi hắn chứ?


Mỗi lần tiểu tử chết tiệt này tới, hắn liền không có một ngày được yên bình!


"An Vũ à!" Thích Bách Khô thở dài: "Ngươi đi theo ta đến Thiên Y Cốc đi."


Dù sao cũng là con trai của cố nhân...


An Vũ đứng dậy: "Làm phiền Thích bá bá."


Thích Bách Khô thở dài, giống như người trước kia là hắn giả vờ vậy.


Giải quyết hai người kia rồi, vậy còn một loạt người này làm sao giải quyết?


Khi Thích Bách Khô còn đang rối rắm, Thần Phong đứng dậy: "Nếu sư thúc đều đã sắp xếp xong xuôi, thì chúng ta đi thôi."


"Bọn họ..."


"Sư thúc yên tâm, những người này đều là của con, sẽ không tính trên đầu của sư thúc."


Thích Bách Khô hoài nghi nhìn Thần Phong, tiểu tử chết tiệt này mình đầy âm mưu, hắn mới không tin lời tiểu tử thúi này nói.


Nói không chừng khi vào cốc, hắn đã phát hiện trước...


Ngẫm lại trường hợp kia.


Thích Bách Khô quyết đoán từ chối: "Không được, nhiều người vào cốc như vậy sẽ phá hư quy củ."


Đương nhiên quy củ gì đó đèu là bịa chuyện.


"Sư thúc... Ngài yên tâm, nếu con giá họa cho Ngài, sẽ bị sét đánh chết tươi."


"Ầm!"


Thần Phong: "..." Đừng có mà chơi hắn như vậy chứ!


Không khí im lặng không tiếng động.


"Đã xảy ra chuyện gì." Sắc mặt Thích Bách Khô thay đổi, chạy ra ngoài.


Thần Phong theo sát theo đó.


Vu Hoan lôi kéo Dung Chiêu cũng chạy theo ra ngoài.


Đương nhiên Quý Bạch và Phong Lang không cùng ra ngoài, hiện tại bọn họ không phải là một người.


Bên ngoài rừng trúc, truyền đến đánh nhau rõ ràng.


Vừa rồi đi ra ngoài cũng chỉ có Sở Vân Cẩm...


Chẳng lẽ Sở Vân Cẩm đang đánh nhau với ai sao?


Ngoài rừng trúc, ba nam nhân đang vây công Sở Vân Cẩm, hình dạng kia Vu Hoan có chút quen mắt.


Suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới những người đuổi giết Chúc Hồng chính là những người có hình dạng này.


"Lang băm, chính là bọn họ giết Chúc Hồng." Vu Hoan lôi kéo Thần Phong bắt đầu cáo trạng.


Con ngươi Thần Phong chợt lạnh lùng, nhưng hắn cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn người bên kia.


Lần trước ánh sáng quá mờ, đồ đằng trên áo choàng của những người đó Vu Hoan không thấy rõ, lần này ánh sáng đầy đủ, Vu Hoan nhìn rõ đồ đằng trên áo choàng kia.


Là một ngọn lửa có hình con chim.


Những người trong miệng Chúc Dung... cũng mang mặt nạ hình con chim.


Những người này là một đám?


"Tiểu tử chết tiệt, mau đi giúp nha đầu kia, nếu nó chết trong núi Trọng Vu ta thì những lão gia hỏa Lâm Châu gia kia thế nào cũng đến lột da ta." Thích Bách Khô một chân đá vào mông Thần Phong, Thần Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống.


Thẩn Phong ổn định cơ thể, ngáp dài xoay người: "Sư thúc, Ngài đừng quên con không đánh nhau."


Thích Bách Khô thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nhanh chóng phân phó cho Như Ý Cát Tường vừa mới đến: "Hai con đi giúp Sở cô nương."


"Rõ."


Rõ ràng Sở Vân Cẩm có chút không địch lại được, ba người kia đều ra chiêu chết, giống như muốn đẩy nàng ta vào chỗ chết vậy.


Như Ý Cát Tường gia nhập vào, cũng cho Sở Vân Cẩm có cơ hội thở dốc.


Vu Hoan đứng ở bên dưới chỉ kém dọn ghế, cắn hạt dưa, phất cờ hò reo, vỗ tay trầm trồ khen ngợi nữa thôi.


"Dung Chiêu, ngươi có biết đồ đằng của những người trên kia không?" Vu Hoan chọc chọc Dung Chiêu bên cạnh.


Cái ngọn lửa hình con chim kia, nàng cứ cảm thấy đã từng thấy ở đâu đó...


Nhưng vì sao lại không nghĩ ra?


Dung Chiêu đưa mắt nhìn một lát, tiếng nói vững vàng: "Không biết, nhưng hình dạng kia giống đồ đằng của chim Phượng Hoàng."


"Phượng Hoàng?" Vu Hoan cẩn thận nhìn một lát: "Đúng thật là có chút giống."


Cái này đúng thật là thú vị, Long Tộc xuất thế, hiện giờ đồ đằng Phượng Hoàng cũng hiện thế.


Loạn đi, thế giới này càng loạn càng tốt.


"Vì sao bọn họ giết Sở Vân Cẩm?"


"Làm sao ta biết? Ta cũng không phải con giun trong bụng bọn họ." Vu Hoan trả lời, trả lời xong mới phát hiện giọng nói vừa rồi không đúng, không phải là giọng nói của Dung Chiêu.


Hơn nữa... Dung Chiêu đứng ở bên trái nàng, giọng nói này phát ra từ bên phải.


Vu Hoan nghiêng đầu, đối diện với cặp mắt lười biếng của Thần Phong, mày lập tức nhíu lại.


Lang băm này vừa rồi còn ở bên cạnh Thích Bách Khô đúng không? Sao lặng yên không một tiếng động lăn đến bên cạnh nàng rồi?


"Ngươi đứng đây từ lúc nào?" Vu Hoan tức giận lên tiếng.


Thần Phong ngáp dài: "Vừa rồi á, lúc các ngươi tình chàng ý thiếp..."


Thần Phong đột nhiên kề sát vào Vu Hoan, khuôn mặt trắng non nhiều thêm ý cười: "Bổn thiếu gia cho rằng người ngươi thích là Tư Hoàng, không ngờ bổn thiếu gia nhìn nhầm rồi. Đáng tiếc... hắn chỉ là tên Kiếm Linh, các ngươi định sẵn là không thể ở bên nhau."


Các ngươi định sẵn là không thể ở bên nhau.


Mười chữ, giống như ma âm trong đầu Vu Hoan tuần hoàn qua lại.


"Xoẹt..."


Thiên Khuyết Kiếm ở trong không khí chen vào ngăn ở giữa Vu Hoan và Thần Phong, cánh tay Vu Hoan căng thẳng, bị người ta ôm vào trong ngực.


Thần Phong lui về sau mấy bước: "Ha... tức giận."


Tức giận? Dung Chiêu nhìn Thần Phong, có chút mê mang.


Vừa rồi không biết hắn bị làm sao, nhưng cảm thấy trong lồng ngực có một cổ lửa giận, thẳng đến trên trán hắn.


Loại cảm xúc này, hắn không nên có.


Dung Chiêu vô ý thức căng chặt cánh tay ôm Vu Hoan, ánh mắt trầm lãnh nhìn chằm chằm Thần Phong.


Mặt mày Vu Hoan nhẹ buông, cảm nhận được phía sau lạnh lẽo.


Bọn họ định sẵn không thể bên nhau.


Không... nàng không tin số mệnh.


Vu Hoan nâng mắt, trong mắt có ánh sáng lộng lẫy, giống như ánh sáng mặt trời lúc bình minh, chói mắt mà

bắt mắt, khiến người khác không rời mắt đi được.


Nàng chậm rãi nâng lên khóe môi, cười đến đắc ý tự tin: "Chúng ta cứ nhìn xem, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào."


Thần Phong thu hồi lại trạng thái lười biếng cười nhạt: "Rửa mắt mong chờ."


"Ầm!"


"Như Ý!" Thích Bách Khô kinh hô, đánh vỡ đối diện bên này.


Thần Phong quay đầu lại, liền thấy Như Ý từ trên không trung rơi xuống ở rừng trúc phía sau.


"A... sư phụ, cẩn thận!" Giọng của Cát Tường từ trên bầu trời truyền đến.


Thích Bách Khô dừng bước chân chạy vào rừng trúc, quay đầu nhìn lại, phía sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một nam nhân, bàn tay đang hướng đến ngực hắn.


Thích Bách Khô đưa tay lên chắn, thân thể nhanh chóng lui về sau, tránh đi công kích của người nọ.


"Các ngươi là ai!" Thích Bách Khô trừng mắt lạnh căm tức nhìn, sao những người này có thể tiến vào núi Trọng Vu?


Người nọ hừ lạnh một tiếng, thân hình lại lần nữa tiến lên, cũng liều mạng muốn dồn Thích Bách Khô vào chỗ chết.


Vu Hoan nhìn đến sửng sốt, đây là đang trình diễn cái gì thế?


"Nếu một lát nữa bọn họ giết người, có phải lại vu oan trên người ta nữa không?" Vu Hoan vuốt cằm, vẻ mặt ngờ vực.


Luôn có điêu dân muốn bôi đen trẫm!


Thần Phong: "..." Không đúng thì chắc thật có khả năng đấy!


Hiện tại nàng chính là một nồi đen chuyện nghiệp của đại lục.


"Bây giờ ta đi còn kịp không?" Vẻ mặt Vu Hoan chân thành hỏi.


Thần Phong: "..."


Dung Chiêu: "..."


Vào lúc này, đừng chơi thủ thuật như vậy được không?


Không thấy đối diện đã hướng đến bọn họ bên này sao?


Đến...


Đờ mờ!


Vu Hoan và Thần Phong tách ra hai bên, một dòng khí từ trên không trung bay vụt xuống, Dung Chiêu xoay người bảo vệ Vu Hoan trong lòng, phía sau lưng đối diện dòng khí kia.


Tiếng gió gào thét dần dần nhỏ xuống, nơi vừa rồi bọn họ còn đứng xuất hiện một đường khe rãnh rất sâu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện