(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Nàng mù mặt có thấy rõ ai


trước sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Bên này không có trò hay để xem, đương nhiên Vu Hoan dời đi lực chú ý.


Đi nhìn Thích Bách Khô cùng nam áo choàng bên kia.


Thích Bách Khô bị ép vào một chỗ sâu trong rừng trúc, trên người cũng có chút chật vật, còn nam áo choàng kia thì lại không có chút chật vật nào, vô cùng sạch sẽ.


Thực lực của những người này...


Chắc là ở trên dưới Vương Giả.


Ở trên đại lục Trấn Hồn, thực lực đó đi đâu cũng sẽ được người ta tôn kính.


"Phụt!" Thích Bách Khô ngã xuống đất, phun ra một ngụm áo tươi.


Nam áo choàng từ trên cao nhìn Thích Bách Khô, trong tay ngưng tụ ra một linh kiếm hư thể, chuyển tay áo ném linh kiếm lên.


"Ầm..." Linh Kiếm đột nhiên tán loạn trong không khí.


Nam áo choàng quay đầu lại một chút, bên cạnh không biết đứng một nam nhân khi nào, thần sắc lười biếng, ngáp liên tục.


"Đây chính là sư thúc của bổn thiếu gia, nếu ngươi làm trò trước mặt bổn thiếu gia giết chết, bổn thiếu gia về sẽ không dễ ăn nói."


Sắc mặt Thích Bách Khô càng đen, máu tươi cũng phun đến vô cùng vui vẻ.


Cái gì mà trước mặt hắn giết chết, hắn không dễ ăn nói?


Vậy là nói không giết trước mặt hắn thì sẽ dễ ăn nói?


Tức chết ông ta!


Nam áo choàng đánh giá Thần Phong từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Thật lâu sau, nam áo choàng đó đến đón một nam áo choàng khác bay nhanh trốn mất.


Vu Hoan: "..." Có bệnh! Tuyệt đối là có bệnh!


Như Ý Cát Tường bị thương không nhẹ, nhưng không biết Thần Phong cho bọn họ ăn gì đó, một giây sau là có thể tung tăng nhảy nhót như thường.


Nhưng còn Thích Bách Khô, Thần Phong không quan tâm.


Thích Bách Khô tức giận đến mặt đỏ tía tai, để Như Ý Cát Tường đỡ hắn dậy quay về tòa tiểu lâu kia.


"Ngươi có thù oán với sư thúc ngươi à?" Vu Hoan cọ đến trước mặt Thần Phong, vẻ mặt bát quái.


Thần Phong ngáp dài: "Có, lần trước bổn thiếu gia bị người ta đánh, đan dược bị dùng hết rồi, sư thúc lại ném bổn thiếu gia một mình ở chỗ kia..."


"Phụt!" Thiên Y Cốc đều là những người kỳ ba.


"Vừa rồi ngươi thấy những người đó thế nào?" Thần Phong đột nhiên đứng đắn lên, ngữ điệu nghiêm túc không ít.


Vu Hoan chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần vô tội: "Cái gì thấy thế nào?"


Nàng mù mặt có thấy rõ ai!


"..." Vì sao hắn lại muốn thảo luận chuyện đứng đắn với nữ nhân này chứ?


Khi Thích Bách Khô ra tới, tuy trên mặt còn có chút tái nhợt, nhưng hơi thở đã ổn định.


Vu Hoan không thể không khen ngợi, Thiên Y Cốc quả nhiên là một nơi thần kỳ.


"Tiểu tử chết tiệt, ông đây nhớ kỹ." Thích Bách Khô chỉ vào Thần Phong, tức giận mắng một trận.


Thần sắc Cát Tường trấn định đứng ở phía sau, Như Ý lại có chút lo lắng nhìn Thần Phong.


"Sư phụ..." Thích Bách Khô càng mắng càng hăng say, Như Ý thật sự nhìn không được nữa.


Thích Bách Khô trừng mắt qua, tức giận nói: "Con chỉ biết che chở tiên tiểu tử chết tiệt kia, rốt cuộc thì ai mới là sư phụ của con?"


Như Ý lè lưỡi: "Ngài là sư phụ, nhưng Ngài không đẹp bằng sư huynh."


Thích Bách Khô: "..." Đẹp có thể làm ra cơm ăn không?


Lúc hắn còn trẻ cũng rất đẹp đấy!


Hừ!


Thích Bách Khô nổi giận đùng đùng vào căn phòng lúc trước, trong phòng Quý Bạch ôm Nam Chi, Phong Lang canh giữ bên cạnh Loan Minh.


Loan Minh đã tỉnh lại, khó có được không giống như trước kia tỉnh lại sẽ vô cùng thống khổ nữa.


Thích Bách Khô tức giận, sau khi thấy Loan Minh tỉnh lại đột nhiên biến mất vài phần, ánh mắt xoay chuyển trên người Loan Minh vài vòng, mới hừ một tiếng, ngồi xuống ghế chủ vị.


Vẻ mặt mọi người ở đây đều ngu người, đây là đã xảy ra cái gì?


"Sư thúc, có thể khởi hành chưa?" Thần Phong không tiến vào, đứng ở cửa dò hỏi.


Thích Bách Khô đập một chưởng lên bàn, giận dữ: "Đi cái gì mà đi, không đi, mau cút đi."


Vừa mới ra ngoài còn bị đánh đến không thể hiểu được, hỏi sao Thích Bách Khô không bốc hỏa.


Thần Phong: "..."


"Hắn không đi, chúng ta có thể đi rồi không?" Vu Hoan lập tức tiếp lời.


Xem diễn cũng xem đủ rồi, nên làm việc.


"Sư thúc." Thần Phong ý vị thâm trường gọi một tiếng.


Sắc mặt Thích Bách Khô khẽ biến, dần dần bình tĩnh lại: "Được rồi, ta đã biết. Như Ý Cát Tường..."


Như Ý Cát Tường nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào, cung kính đứng trước mặt hắn.


"Hai con xuống núi đi, sư phụ về sẽ thông báo cho hai con."


Như Ý Cát Tường nhìn nhau, khẽ gật đầu.


Sắp xếp xong chuyện trong tay, Thích Bách Khô mới dẫn theo mọi người đến tòa nhà giống tòa tháp kia.


Trong tháp là Truyền Tống Trận rất lớn, dùng đầu ngón chân cũng biết đây là Truyền Tống Trận thông đến Thiên Y Cốc.


"Xây một cái Truyền Tống Trận lớn như vậy ở đây, cũng không sợ người ngoài dòm ngó?" Vu Hoan nhướng mày lên tiếng, những người đó tìm không thấy Thiên Y Cốc, là bởi vì không tìm thấy vị trí của Thiên Y Cốc, nhưng có Truyền Tống Trận này, thì tất cả mọi chuyện đều dễ giải quyết.


Thích Bách Khô hừ một tiếng, có chút kiêu ngạo: "Ngay cả núi Trọng Vu của ta cũng không vào được, càng đừng nói đến Thiên Y Cốc."


"Những người vừa rồi đó còn không phải vào được sao?"


Thích Bách Khô quay đầu, trừng Vu Hoan.


"Trừng ta cũng vô dụng thôi, lời ta nói chính là sự thật." Vu Hoan không hề sợ hãi, cười khanh khách mở miệng.


"Đi ra ngoài đi ra ngoài, ông không dẫn theo nha đầu chết tiệt này!" Thích Bách Khô chỉ vào bên ngoài, thần sắc tức giận.


Thần Phong đứng ở bên cạnh, cà lơ phất phơ ngáp dài, hắn đã sớm nhắc nhở bọn họ, trách không được hắn.


"Người ta

nói mời thần dễ đưa thần khó, ta tới cũng đã tới, làm gì đi dễ như vậy?"


Ai đờ mờ mời ngươi!


Ai!


Hai mắt Thích Bách Khô đỏ bừng, Dung Chiêu không chút nào nghi ngờ hắn sẽ xông lên bóp chết Vu Hoan.


Dung Chiêu lôi kéo Vu Hoan lui về sau, bất lực nói: "Bớt tranh cãi."


Vu Hoan bĩu môi, quay đầu nhìn đồ vật xung quanh.


"Sư thúc, đi thôi." Thần Phong cũng thuận thế mở miệng.


Ngực Thích Bách Khô phập phồng một lát, phất tay áo đứng ở giữa trận pháp.


Dung Chiêu ôm Vu Hoan không nhúc nhích, Phong Lan thấy vậy tuy cũng nghi hoặc nhưng cũng không nhúc nhích.


Hắn là đi theo Vu Hoan đến, đương nhiên là tin tưởng nàng.


Quý Bạch mấy người An Vũ đi theo đứng ở bên cạnh bọn Thần Phong.


Thích Bách Khô hừ một tiếng, không để ý đến Vu Hoan, ánh sáng của trận pháp chợt lóe, liền bao phủ thân ảnh của bọn họ ở trong đó, chờ ánh sáng biến mất thì ở đây cũng chỉ dư lại bọn Vu Hoan.


"Sao không đi?" Đám người đi rồi, Vu Hoan mới mở miệng.


"Trận pháp kia không ổn định." Dung Chiêu đi đến giữa trận pháp, thay đổi trận pháp một chút: "Đi lên đi."


"Ngươi biết vị trí của Thiên Y Cốc?"


"Không biết."


"Không biết mà ngươi còn dám đơn độc dùng Truyền Tống Trận?" Vu Hoan trừng mắt, ai biết sẽ bị truyền tống đến đâu?


"Đây là Truyền Tống Trận xác định đơn phương địa điểm."


Vu Hoan: "..." Chê nàng không có kiến thức sao??


Phong Lang ôm Loan Minh cũng đi theo Vu Hoan đứng vào trận pháp.


Ánh mắt của Loan Minh dừng ở trên người Vu Hoan: "Chúng ta đi đâu?"


Vu Hoan liếc xéo Loan Minh một cái, dùng mũi hừ hừ.


Khóe miệng Phong Lang giật giật, trả lời câu hỏi của Loan Minh: "Thiên Y Cốc."


"Đi đến đó làm gì?" Mấy ngày hắn đều mơ mơ màng màng, xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không nhớ rõ: "Khinh Thiển đâu?"


Vu Hoan săn tay áo chuẩn bị đi tẩn Loan Minh, Phong Lang vội vàng đứng sang bên cạnh: "Vu Hoan cô nương, vực chủ không có ý."


Cổ trùng trong cơ thể vực chủ vẫn còn, trong trí nhớ hắn thì Lâu Khinh Thiển vẫn là người hắn yêu nhất.


"Hừ, nếu không phải nể mặt của Đông Phương Tú, ông đây mới không xen vào chuyện của người khác."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện