Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan và Dung Chiêu xuất hiện trước mặt Quý Bạch, Quý Bạch cũng bị dọa nhảy dựng.
Nàng mới rời đi chưa đến một nén nhang, sao lại quay lại rồi?
Lại còn ôm người nam nhân này về nữa?
Vu Hoan nhìn lướt qua thi thể còn nằm trên mặt đất, lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra thời gian nàng đi cũng không lâu.
Ánh mắt Dung Chiêu dừng ở trong tiểu viện: "Có hơi thở của Thần Khí."
"Hả?" Vu Hoan nghi hoặc, sau đó liền nói: "Trên tay Thẩm Thiên Lị có Ngưng Bích Kiếm."
"Không phải..." Dung Chiêu lắc đầu: "Hơi thở này, chắc là Trường Sinh Tiêu."
Vu Hoan trừng mắt, chàng xác định?
Dung Chiêu chắc chắn gật đầu, xác thật là hơi thở của Trường Sinh Tiêu.
Vu Hoan nhíu chặt mày.
Chẳng lẽ Thẩm Thiên Lị đi Ma giới một chuyến, còn đem về Trường Sinh Tiêu?
Trường Sinh Tiêu, ý trên mặt chữ.
Đương nhiên không có khả năng trường sinh, nhưng có công dụng kéo dài tuổi thọ.
Nghe nói Trường Sinh Tiêu rèn từ một loại tinh thạch mà thành, cái loại tinh thạch này vốn có công hiệu kéo dài tuổi thọ, lại được gia nhập thần lực, công hiệu đương nhiên chỉ tăng chứ không giảm.
Nghĩ đến điều đó, Vu Hoan đột nhiên không bình tĩnh.
Vậy máu của Nam Chi... còn không phải là có thể kéo dài tuổi thọ?
Chẳng lẽ Trường Sinh Tiêu ở trên tay nàng ta?
Nghĩ lại một chút cũng cảm thấy không đúng, nếu Trường Sinh Tiêu ở trên tay Nam Chi, vậy không có một cộng lông nào liên quan đến máu của nàng ta cả!
"Vào xem." Vu Hoan hất hất cằm, quản nó ở trên tay ai, dù sao cũng đều phải cướp: "Nhưng mà, tìm mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt trước đã."
Quý Bạch nghe cuộc nói chuyện của hai người, có chút ngu người.
Chủ đề của hai người này thảo luận đúng thật là quá cao xa!
Lại là Thần Khí, lại là mảnh nhỏ linh hồn gì?
Không phải, bọn họ nhiều người đứng ở đây như vậy đều là không khí sao?
Đối với Vu Hoan mà nói, Quý Bạch thật sự là không khí.
Dung Chiêu ừ một tiếng, đi một bước đến trước cửa viện, bàn tay chỉ nhẹ nhàng phất phất trên cửa viện, kết giới bao phủ toàn bộ tiểu viện liền run rẩy, băng ly tan rã.
Nháy mắt kết giới biến mất, Dung Chiêu lại thiết lập một cái nữa.
Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm vào trong lòng, xem ra về sau không cần Thiên Khuyết Kiếm chém tới chém lui nữa.
Kết giới bị phá, Thẩm Thiên Lị là người phát hiện đầu tiên.
Hắn đã sớm biết Quý Bạch ở bên ngoài, hắn liệu định Quý Bạch không thể nào phá kết giới do hắn tạo ra được, nhưng bây giờ kết giới lại bị phá.
Hắn chỉ nghĩ đến một người... Bách Lý Vu Hoan.
Chỉ có nữ nhân không ra bài theo lẽ thường kia mới có bản lĩnh lớn như vậy.
"Quả nhiên là ngươi." Thẩm Thiên Lị xuất hiện ở ngoài sân, bọc một thân áo choàng đen, nhìn không thấy diện mạo.
Dung Chiêu không có hạn chế cho đám người Quý Bạch tiến vào, cho nên khi bọn họ tiến vào, Quý Bạch cũng mang theo người vọt vào.
"Thẩm Thiên Lị." Quý Bạch mở miệng trước một bước: "Ta cho rằng ngươi còn có vài phần tâm huyết, hiện giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân đê tiện."
"Tiểu nhân đê tiện, a... đó không phải là do các ngươi bức ra sao?"
"Trả Nam Chi lại cho ta."
Thẩm Thiên Lị cười lạnh: "Còn cho ngươi? Dựa vào cái gì?"
Quý Bạch đang muốn nói chuyện, liến thấy Nam Chi từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, lời đến bên miệng lại gian nan nuốt xuống.
"Thẩm đại ca." Nam Chi nắm khung cửa, cặp mắt to luôn luôn ngập nước nhìn nhìn.
Thân thể Thẩm Thiên Lị cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Hắn xoay người, chầm chậm đi về phía Nam Chi.
Trong đôi mắt to ngập nước của Nam Chi theo Thẩm Thiên Lị đến gần, không còn sắc thái ban đầu nữa.
Những dịu dàng cùng tinh yêu sâu đậm đau đớn của Quý Bạch nắm chặt tay thành quyền, trong mắt điên cuồng có một luồng gió lốc.
Mà bên cạnh, Vu Hoan và Dung Chiêu lại đang thảo luận chuyện khác.
"Thần Khí ở trên người nữ nhân kia."
Vu Hoan chuyển ánh mắt hoài nghi trên người Nam Chi một vòng: "Lúc trước không phải chàng cũng từng gặp nàng ta sao? Sao lại không cảm giác được Thần Khí trên người nàng ta?"
Dung Chiêu thu lại tầm mắt, hắn cũng không biết, lúc trước xác thật không cảm giác được hơi thở Thần Khí trên người Nam Chi.
"Đi tìm mảnh nhỏ linh hồn trước đi." Vu Hoan chọc chọc Dung Chiêu, ý bảo Dung Chiêu đi qua bên kia.
Nam Chi không chạy được, nhưng lũ linh hồn kia sẽ chạy.
Vu Hoan vừa động, bên kia cũng không biết vì nói chuyện không thuận hay sao đó, cũng đánh lên.
Nam Chi lại gấp lại khẩn trương, đứng ở cửa, không biết nên làm sao.
Vu Hoan lướt qua trên người nàng ta, nàng ta đều không phát hiện.
Trong phòng rất sạch sẽ, hơn nữa còn rất nữ tính hóa, tựa như đã cố ý trang trí một lần vậy.
Vu Hoan lấy cục đá ra, lòng cục đá tràn đầy tâm tư muốn chạy, nếu không phải Vu Hoan nhìn chằm chằm, nó đã sớm chuồn ra ngoài rồi.
"Ngươi lại động tâm tư, liền cho ngươi đẹp mắt." Vu Hoan uy hiếp cục đá một phen, cục đá mới không tình nguyện làm việc.
Ở trong phòng bay một vòng, sau đó an tĩnh ngừng trước mặt Vu Hoan.
Vu Hoan nhíu mày, giơ tay thu hồi cục đá, không có ở đây...
"Tìm được rồi." Giọng của Dung Chiêu vang lên trong lòng Vu Hoan.
Vu Hoan lập tức đi ra ngoài, Quý Bạch và Thẩm Thiên Lị giao thủ, Thẩm Thiên Lị có Ngưng Bích Kiếm, lại là Ma tộc, đương nhiên chiếm thế thượng phong.
Vu Hoan liếc mắt một cái, lẻn đến phòng của Dung Chiêu đang ở.
Trong tay hắn túm một đoàn sương mù, đoàn sương mù kia giãy giụa muốn chạy, nhưng thế nào cũng không tránh thoát.
"Vậy mà chàng cũng có thể bắt được nó." Vu Hoan thả cục đá đến bên
Dung Chiêu buông tay ra, sương mù nháy mắt bị cục đá hút vào, một chỗ trống cuối cùng biến mất.
"Ngọc Linh Châu."
"Ồ." Vu Hoan đưa Ngọc Linh Châu sang.
Dung Chiêu dùng thần lực kéo cục đá lại gần Ngọc Linh Châu, ở không trung chậm rãi xoay tròn.
Trong quá trình xoay tròn, linh hồn trong cục đá chuyển tới trong Ngọc Linh Châu.
Khi toàn bộ mảnh nhỏ linh hồn đều chuyển vào bên trong Ngọc Linh Châu, cục đá và Ngọc Linh Châu đồng thời ngừng xoay tròn.
Dung Chiêu muốn duỗi tay bắt lấy cục đá, nhưng cục đá kia vèo một tiếng chạy trốn ra ngoài.
Dung Chiêu nhìn thoáng qua, liền bình tĩnh thu tay về.
"Không đuổi theo sao?" Vu Hoan nhướng mày, cục đá kia căn bản tu luyện thành tinh rồi!
Dung Chiêu lắc đầu: "Không cần thiết, không có tác dụng gì với nàng."
Vu Hoan duỗi tay nắm bả vai Dung Chiéu, ngửa đầu hôn má hắn một cái: "Cảm ơn."
Trong mắt Dung Chiêu hiện lên một tia sủng nịch, giao Ngọc Linh Châu cho Vu Hoan: "Mỗi ngày dùng Linh Hồn Chi Lực nuôi một lần, tốc độ ngưng tụ sẽ nhanh hơn một ít."
"Dạ."
Vu Hoan cười nhận lấy, trên mặt treo tươi cười dịu dàng mà ấm ấp, Thiên Nguyệt, cô cô đang chờ con.
"Ầm..."
Âm thanh nổ mạnh tới đột ngột, Vu Hoan bị dòng khí đánh sâu vào, thân hình lao về phía trước.
Dung Chiêu tay mắt lạnh lẹ kéo nàng lại, nhưng lại kéo không khí, Vu Hoan trực tiếp đụng vào trên ngăn tủ, cái trán đụng vào ngăn tủ.
Trong đầu đau như muốn ngất đi, ngực chống ở ngăn tủ bên cạnh, cũng rất khó chịu.
"Dung Chiêu..." Vu Hoan cắn răng, đau chết ông, đờ mờ!
Dung Chiêu nén cười, lúc nàng chật vật còn đáng yêu hơn so với bình thường.
Vu Hoan tàn nhẫn trừng Dung Chiêu, Dung Chiêu mới đi đến đỡ nàng dậy.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nàng cũng không có cách phản ứng, hắn không bắt lấy nàng, cũng coi như bên trong có tình lý.
"Ta nhìn xem." Đầu ngón tay của Dung Chiêu sờ sờ trán Vu Hoan, ở đó bị đâm bầm tím, chưa chảy máu.
"Vừa rồi chàng cố ý đúng không?" Vu Hoan gạt tay Dung Chiêu ra, bàn tay bao trùm cái trán, máu bầm nhanh chóng biến mất, khôi phục lại da thịt trơn bóng.