(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Thần Khí trong cơ thể Nam Chi


trước sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Trên khăn tay cái gì cũng không có gì khác, chỉ có một chữ "Nguyệt".


Ninh Ưu để khăn tay ở đây không có khả năng chỉ là bì bảo quản, khẳng định là muốn để lại cho người ta cái gì đó.


Là Ninh Ưu hay là người khác, vậy cũng không biết được.


Nhưng mà Ninh Ưu muốn biểu đạt cái gì?


Nguyệt... nàng có thể liên tưởng đến cũng chỉ có Thiên Nguyệt.


"Đưa linh lực vào thử xem." Dung Chiêu ở một bên nhắc nhở.


Mắt Vu Hoan phát sáng, nhanh chóng đưa linh lực vào, nhưng mà khăn tay không có bất cứ phản ứng gì.


Vu Hoan lại chuyển linh lực thành Linh Hồn Chi Lực, vẫn không có phản ứng gì như cũ.


Vu Hoan lại thử đặt trong nước, nướng trên lửa, còn để Dung Chiêu dùng thần lực thử thử, nhưng cũng không có kết quả gì.


Đây là một khăn tay rất bình thường.


Vu Hoan nhíu mày nhìn khăn tay, chẳng lẽ thật sự chỉ là đặt ở đây để bảo quản thôi sao?


Không thể nào!


Ở đâu ai mà rảnh đào một cái động dưới mặt đất chỉ vì bảo quản một chiếc khăn tay?


"Có người vào đây." Dung Chiêu nhìn thoáng qua ngoài cửa.


Vu Hoan nhụt chí thu hồi khăn tay lại, từ trên mặt đất đứng lên, phủi phủi vạt áo, khoanh tay trước ngực, nhìn cửa phòng.


Rất nhanh liền có người xuất hiện ở cửa phòng, Quý Bạch cau mày đánh giá ở dưới sàn, loạn như vậy?


Đang làm cái gì thế?


"Tìm ta có chuyện gì?" Vu Hoan cũng mặc kệ Quý Bạch đang suy nghĩ cái gì, há mồm liền vào thẳng chủ đề.


"Xin ngươi một chuyện." Quý Bạch cũng không quanh co, lập tức quỳ xuống.


"Vực chủ!" Quý Tiết kinh hãi, vực chủ có khi nào quỳ trước mặt người nào đâu.


Quý Tiết duỗi tay nâng Quý Bạch đậy, nhưng Quý Bạch lại hất hắn ra.


"Vực chủ!" Quý Tiết nóng nảy, chuyện gì xảy ra thế này!


Biết sớm như vậy, hắn đã không nói với vực chủ Bách Lý Vu Hoan ở đây.


Vu Hoan rất có hứng thú nhìn Quý Bạch vài lần: "Lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, ngươi lại vì một nữ nhân, ngay cả quỳ xuống cũng có thể làm?"


Quý Bạch không đáp, thẳng tắp quỳ.


Rất có bộ dáng nếu Vu Hoan không đồng ý, hắn sẽ không đứng dậy.


"Ngươi có quỳ cũng vô dụng, ta không có thời gian xàm với ngươi."


Dung Chiêu không cần tìm Thần Khí, nhưng chuyện của nàng còn chưa giải quyết xong.


Còn có chuyện của Thịnh Thế...


"Vực chủ Ngài đứng lên đi, nữ nhân này sao có thể giúp Ngài, hà tất gì xin nàng ta?" Quý Tiết tức giận, vực chủ hà tất gì chứ!


Quý Bạch thờ ơ: "Nếu ngươi đồng ý, mạng của ta cũng không tiếc cho ngươi."


Vu Hoan cười nhạo: "Hừ, ta cần mạng của ngươi làm gì? Ngươi đúng thật nghĩ ta là đại ma đầu gặp người liền giết à?"


Quý Tiết trừng mắt, chẳng lẽ còn không phải sao?


Không phải, trọng điểm không phải điều này.


Trọng điểm là vực chủ lấy mạng đi xin nàng, vực chủ điên rồi sao?


Quý Bạch trầm mặc chớp mắt một cái, chợt ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Vu Hoan: "Cốc chủ Thiên Y Cốc nói, Thần Khí trong cơ thể Nam Chi chỉ có ngươi mới có thể lấy ra, chỉ cần ngươi có thể lấy ra, Thần Khí là của ngươi."


Vu Hoan híp híp mắt, Thích Bách Thảo Thiên Y Cốc?


"Câu nói kia của ngươi có ý gì?"


Cái gì Thần Khí trong cơ thể Nam Chi?


Quý Bạch hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, so với những lũ sói đói bên ngoài thì hắn tình nguyện tin con báo Bách Lý Vu Hoan này.


Ít nhất...


Chỉ cần nàng có tâm trạng tốt, chuyện gì cũng không khó.


Cha mẹ Nam Chi chỉ là bá tánh bình thường ở một thôn trang nhỏ, năm ấy khi sinh ra Nam Chi, thôn trang của bọn họ xuất hiện dị biến, toàn bộ thôn trang đều bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng.


Ánh sáng kia chiếu sáng liên tục mấy ngày, chờ ánh sáng biến mất, Nam Chi được sinh ra.


Khi Nam Chi được sinh ra, toàn thân đều mang theo ánh sáng giống vậy, không ít người trong thôn đều nhìn thấy.


Ánh sáng kia dẫn đến nhiều người tra xét, người trong thôn trang cảm thấy Nam Chi là Thần hạ thế.


Cho nên đối với chuyện này đều ngậm miệng không đề cập đến.


Sau khi những người đó đến tra xét không có được tin tức gì hữu dụng liền lục tục rời đi.


Duy nhất chỉ có một người hắn không rời đi, ngược lại ở cái thôn trang kia luôn, còn cưới một nữ nhân ở thôn trang đó.


Hắn hòa nhập vào trong thôn trang, năm đó khi Nam Chi mười tuổi, có đám người bàn tán, bị hắn nghe thấy.


Hắn đồ sát toàn bộ thôn trang, bắt Nam Chi đi.


Nam Chi tận mắt nhìn thấy những người mình thân quen ngã vào trước mặt mình, cái loại sợ hãi này, khiến nàng lâm vào loại không có cách nào tự kiềm chế trong bóng đêm.


Là nàng hại chết những người đó.


Người bắt Nam Chi đi nghiên cứu hồi lâu, cũng không biết trên người Nam Chi có bí mật gì.


Khi một lần rời khỏi nhà, hắn cũng chưa trở về thì Nam Chi được người ta phát hiện cứu nàng ra.


Sau khi được cứu ra sinh bệnh nặng một trận, tên Nam Chi cũng là người cứu nàng kia đặt cho nàng.


Từ lúc ấy bắt đầu, Nam Chi trở nên đặc biệt nhát gan, nàng coi người kia trở thành ca ca, có một lần người kia bị trọng thương nàng theo bản năng dùng máu cứu hắn.


Cốt truyện máu chó đã xảy ra, người kia bán đứng Nam Chi, bán nàng với mức giá cao cho người khác.


Nam Chi bị người ta cột lấy máu, nghiên cứu, cuộc sống của nàng lại lần nữa ngã vào hắc ám.


Lại một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, là Thẩm Thiên Lị giết cả gia tộc kia.


Lúc ấy Thẩm Thiên Lị muốn giết Nam Chi, cũng không biết vì sao, hắn lại không xuống tay.


Nhưng hắn cũng không có thu nhận nàng, mà để Nam Chi tự

sinh tự diệt.


Tuy Nam Chi còn sống, nhưng truyền thuyết trên người nàng cũng truyền ra ngoài.


Nàng bị người ta đuổi bắt, bắt lấy, lại bị người khác cướp đi, cứ thế lặp đi lặp lại.


Khi lần thứ hai nàng gặp được Thẩm Thiên Lị, nàng giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.


Thẩm Thiên Lị đối với cái đuôi đi theo phía sau mình kia, trực tiếp làm lơ.


Mặc kệ nàng làm cái gì, hắn đều không nói một lời, hoặc là giết người hoặc là ngủ.


Thời gian lâu rồi, Thẩm Thiên Lị ngẫu nhiên sẽ giết chết những người đánh chủ ý lên người Nam Chi.


Nhưng càng có nhiều lúc hắn cũng không để ý đến, Nam Chi lại không sợ trực tiếp trốn ra sau lưng hắn.


Những người đó muốn bắt Nam Chi, đương nhiên phải thu phục Thẩm Thiên Lị trước.


Nam Chi gặp được Quý Bạch, là sau khi nàng rời khỏi Thẩm Thiên Lị bị người ta đuổi bắt.


Quý Bạch xuất phát từ tò mò, cứu nàng.


Lúc ấy hắn cũng không có ý làm gì nàng, nhưng Nam Chi phản ứng kịch liệt, cho rằng Quý Bạch cũng giống những người kia, muốn máu của mình.


Quý Bạch cảm thấy thú vị, cho người đưa theo Nam Chi đi theo.


Từ lúc bắt đầu Nam Chi đã sợ Quý Bạch, cho nên dù Quý Bạch không làm gì mình nàng cũng run như cầy sấy.


Thẩm Thiên Lị đến cứu Nam Chi, càng khơi dậy tò mò của Quý Bạch đối với nàng.


Hắn cho người điều tra chuyện của Nam Chi, sau khi xem xong, lập tức tuyên bố muốn bắt nàng trở về nghiên cứu.


Lúc ấy, Quý Bạch vẫn là một tiểu gia hỏa e sợ thiên hạ không loạn. Lúc ấy, hắn còn chưa yêu Nam Chi.


Đừng nói, thật dúng là hắn bắt được, hắn nhốt Nam Chi lại, nhưng so với những người khác, phương thức của Quý Bạch dịu dàng hơn rất nhiều.


Có lẽ là lúc ấy Quý Bạch đã dọa thảm Nam Chi, làm cho sau này hắn không có cách nào để Nam Chi tin mình.


Kỳ thật lúc ấy, hắn cũng gần là đóng Nam Chi lại, cái gì cũng chưa làm.


Mỗi lần đi nhìn nàng, chuẩn bị lấy máu đi nghiên cứu, thần sắc kinh sợ của Nam Chi nhìn hắn khiến hắn không thể nào ra tay đươc.


Quý Bạch khổ mà không nói nên lời, sớm biết mình sẽ thích Nam Chi, làm sao hắn sẽ tìm đường chết hù dọa nàng chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện