Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Bắc Xương Thành vì Quý Bạch đến, mà xảy ra xôn xao không nhỏ.
Người có âm mưu bắt đầu thực hiện âm mưu, người không có tâm phúc cũng tìm được người tâm phúc.
Nam Chi vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt như cũ, một hai phải bắt nàng ta chết mới chịu ngừng nghỉ.
"Vu Hoan cô nương, ta tồn tại... có phải là sai lầm hay không?" Nam Chi đứng cạnh cửa sổ, nhìn thiếu nữ nằm trên ghế bập bênh bên cạnh cửa sổ, thần sắc ảm đạm.
Bởi vì nàng, người thân của nàng chết thảm.
Bởi vì nàng, Quý Bạch bị buộc thành cái dạng này.
"Vậy ngươi đi chết đi!" Vu Hoan híp nửa mắt, ngữ điệu trào phúng mà lạnh nhạt.
Cả người Nam Chi run rẩy, ngón tay nắm khung cửa.
Sao nàng không muốn chết chứ? Nhưng mà căn bản nàng không chết được.
Mặc kệ là cắt cổ tay, thắt cổ, nhảy sông, nàng đều không chết được.
"Loài người nha!" Vu Hoan thở dài một tiếng, ngồi dậy khỏi ghế bập bênh, xoay người ngồi trên bệ cửa sổ, ngón trỏ nâng cằm Nam Chi lên: "Ngươi chết thì chẳng qua chỉ tiện nghi cho người khác thôi, vì sao phải dùng thống khổ của bản thân để thỏa mãn vui sướng của người khác?"
Vu Hoan thu hồi tay, ánh mắt nhìn về phía nơi xa, xuyên thấu qua tầng tầng lá xanh dừng ở trên thân ảnh kia.
"Quý Bạch thích ngươi như vậy, ngươi mà chết, chắc chắn hắn sẽ rất đau lòng."
Nam Chi theo tầm mắt của Vu Hoan nhìn xem, Quý Bạch đang nói gì đó với Quý Tiết, thần sắc nghiêm túc.
"Vu Hoan cô nương, ta không biết bản thân nên lựa chọn như thế nào..." Nam Chi nhẹ giọng nỉ non, nàng vẫn không có cách nào quyết đoán được.
Vu Hoan nhảy ra khỏi cửa sổ lôi kéo tay Nam Chi, bay lên không trung.
Quý Bạch nhận thấy được dị động, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nam Chi bị Vu Hoan xách ở giữa không trung.
Đồng tử của Quý Bạch co chặt lại, khẩn trương rống to: "Bách Lý Vu Hoan, ngươi làm gì?"
Nam Chi còn chưa quen thuộc kinh công, cho nên chỉ có thể gắt gao nắm chặt Vu Hoan: "Vu Hoan cô nương, ngươi muốn làm gì?"
Vu Hoan không lên tiếng mà gỡ tay Nam Chi đang nắm mình ra, đồng thời buông nàng ta ra.
"A!" Nam Chi kêu lên sợ hãi rơi xuống.
Rơi xuống như vậy, tuy không chết cũng sẽ không tránh khỏi bị thương.
Vừa rồi nàng nói sai cái gì đắc tội Vu Hoan cô nương sao?
Nam Chi thật vô tội, muốn điều động linh lực trong cơ thể ổn định cơ thể, nhưng có lẽ là do quá khẩn trương, ngược lại không có một chút tác dụng nào.
Chỉ có thể cảm nhận cái loại cảm giác rơi xuống tự do này.
Nam Chi đã chuẩn bị tâm lý ngã xuống đất nhưng không có, nàng được người ta tiếp được.
Nàng quay đầu nhìn đến khuôn mặt không cho người ta chỗ dung thân kia, trong lòng hơi hơi thất vọng.
"Sao chàng lại ra đây?" Vu Hoan lay Nam Chi từ trong tay Dung Chiêu xuống, vẻ mặt khó chịu: "Ai bảo chàng tiếp nàng ta? Ngay cả có ngã trên mặt đất, nàng ta cũng không chết được."
Nam Chi: "..." Tuy rằng sẽ không chết, nhưng rất đau đó!
Dung Chiêu: "..."
Hắn yên lặng lui về sau một bước, hắn vừa lúc đến đây, phía trên liền rơi xuống một người, hăn căn bản không hề muốn tiếp!
Mặt Quý Bạch xanh mét, đoạt Nam Chi từ trong tay Vu Hoan qua: "Nàng không sao chứ?"
Nam Chi khẽ lắc đầu: "Không sao."
Sau khi xác định Nam Chi không sao, Quý Bạch mới rống về phía Vu Hoan: "Ngươi có gì cứ nhằm vào ta, đừng động đến Nam Chi!"
Vu Hoan liếc trắng Quý Bạch một cái, nhìn về phía Nam Chi: "Lúc nãy khi rơi xuống, người ngươi nghĩ đến đầu tiên là ai, thì lựa chọn chính là người đó."
Dừng một chút, Vu Hoan tiếp tục nói: "Đừng lừa mình dối người, có đôi khi bỏ lỡ chính là hối hận cả đời."
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái, cho dù ở thời gian ở bên nhau không dài nàng cũng chấp nhận.
Nam Chi cứng đờ ở đó, mà tia phẫn nộ trên mặt Quý Bạch cũng dần dần biến mất, có chút khẩn trương nhìn Nam Chi.
Hắn có thể cảm giác được Nam Chi thay đổi, trái tim vốn dĩ tĩnh mịch, tựa như có nhịp sống trở lại.
Cuối cùng Nam Chi không nói được câu trả lời, mà rời khỏi như chạy trốn.
Vu Hoan tiếp tục liếc trắng Quý Bạch, điều nàng có thể giúp hắn cũng chỉ có thể nhiều như vậy.
Vào đêm, Dung Chiêu khó có được không ngủ cùng với Vu Hoan, Vu Hoan kỳ quái, từ khi đến đây con hàng này cứ là lạ.
Thường thường sẽ biến mất một đoạn thời gian.
Tuy dọc đường đi nàng không chú ý thời gian, nhưng làm sao Vu Hoan sẽ giống trước được?
Hiện tại chỉ cần tần suất hô hấp của hắn sai một chút nàng đều có thể phát hiện ra, càng đừng nói cái loại biến mất trong thời gian dài này.
Đến ngày hôm sau khi sắp qua ngày mới, Dung Chiếu mới trở về.
Mới vừa tiến vào, liền nhìn thấy Vu Hoan ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn chằm chằm mình.
Trong lòng Dung Chiêu lộp bộp một chút, bị phát hiện.
"Đi đâu vậy?" Vu Hoan nhảy xuống giường, đi vài bước đến trước mặt Dung Chiêu.
Dung Chiêu khẽ nhíu mày, bế Vu Hoan lên, đặt lên giường, thân thể trực tiếp đè xuống, theo thông lệ hôn một cái.
Dung Chiêu cũng không buông Vu Hoan ra, cứ đè nặng nàng như thế, ánh mắt Vu Hoan hơi lóe lóe, con hàng này sẽ không muốn làm gì chứ?
"Chàng..."
"Cho nàng." Dung Chiêu cắt ngang lời Vu Hoan, trong tay nhiều thêm một cái hộp tinh xảo.
Trong hộp có một vòng tay, toàn thân vòng tay đỏ
Vu Hoan duỗi tay lấy vòng tay ra, trong mắt có ám quang di chuyển, vòng tay này thủ công nhưng không thô ráp.
"Chàng tự tay làm?" Vu Hoan thử đưa tới trên tay, màu sắc đỏ như máu sấn đến da thịt tuyết trắng của nàng, óng ánh long lanh.
"Thích không?"
"Thích." Vu Hoan cười gật đầu, cái này còn đẹp hơn cái vòng bạc hố cha kia của Sáng Thế Thần nhiều.
Mặt Dung Chiêu ấm ấp, duỗi tay gỡ vòng bạc ra: "Về sau đeo cái này đi."
Vu Hoan: "..." Không phải, tại sao nàng không thể tháo cái vòng bạc này ra được?
Vòng tay là Dung Chiêu tốn rất nhiều thời gian mới làm được, không gian bên trong cũng không lớn, cũng may trong đó nàng chỉ có mấy bộ y phục cùng với vài thanh Thần Khí ra thì cũng không có để cái gì.
Vu Hoan phát hiện Thần Khí không thể để vào vòng tay kia, nàng đành phải bỏ toàn bộ vào vòng bạc.
"Đợi khi tìm được đủ tinh thạch, lại rèn thêm một chút, chắc là được." Dù sao Thần Khí cũng không phải đồ vật tầm thường, cái vòng tay này hắn chỉ làm có bao nhiêu thời gian đó, cho nên không để được Thần Khí vào bên trong cũng nằm trong dự kiến của hắn.
Vu Hoan duỗi tay vòng qua cổ Dung Chiêu, cười như không cười nhìn hắn: "Chàng cố ý câu dẫn ta đúng không?"
Con ngươi Dung Chiêu trầm xuống, trực tiếp đè ép xuống, thở dốc nói: "Ta càng muốn nàng câu dẫn ta."
Vu Hoan buồn cười, nam nhân này học cái xấu thật sự rất nhanh.
Ở thời điểm mấu chốt Vu Hoan cuối cùng dừng lại, xoay người đè Dung Chiêu dưới thân, chậm rãi sửa sang lại y phục: "Yêu đương không thể thoải mái đâu, làm sao để chàng có thể thực hiện dễ như vậy được."
Tay Dung Chiêu còn đặt trên vòng eo của Vu Hoan, nhẹ nhàng cọ sát, trong mắt có dục vọng cuồn cuộn.
Vu Hoan cố ý cọ hai cái, sắc thái trong mắt Dung Chiêu càng nồng đậm, lực đạo trên tay cũng tăng thêm vài phần.
Nhưng mà Vu Hoan nhanh nhẹn đứng lên, nhảy xuống giường.
Độ ấm trên người chợt biến mất, Dung Chiêu có cảm giác như bị người ta dội một chậu nước lạnh vào người lạnh thấu tim.
Vu Hoan nhặt áo khoác lên mặc xong, quay đầu nhìn thấy Dung Chiêu đang nằm trên giường, nhận mệnh nâng hắn lên, giúp hắn sửa sang lại y phục hỗn loạn.
Mỗi lần từ chối con hàng này, con hàng này đều giống như chết không thèm nhúc nhích.