(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chỉ có thể chờ bị nàng chém


trước sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan chạy ra phủ vực chủ tập hợp với Dung Chiêu, đắc ý vẫy vẫy quyển sách trong tay.


"Sẵn sàng rồi, đi, đi cứu người!"


Phụt...


Vu Hoan vô cùng nôn nóng chạy ra ngoài thành, dáng vẻ đó làm trái tim Dung Chiêu càng thêm băng giá.


Đây tuyệt đối là đi giết người!


Lộ trình từ Phượng Tường Vực đến Mãn Nguyệt Vực rất xa xôi.


Vu Hoan vốn định để Dung Chiêu trực tiếp mang nàng qua, nhưng một cái chớp mắt con hàng này liền thay đổi, nói phải đi bộ qua.


Nguyên nhân?


Nàng nhìn chằm chằm một đám người một lát liền thay đổi chủ ý.


Dung Chiêu cẩn thận đánh giá đám người kia một phen, thực lực giống nhau, dáng dấp giống nhau, hoàn toàn không có chỗ nào để khen hết!


"Các ngươi nhanh lên, người phía sau nhanh tay lên!" Dẫn đầu là một hán tử tương đối cao ráo, đang ra sức hét to với những người khác đang chất đồ lên xe.


Vu Hoan đứng ở góc đừng, nhìn chằm chằm hán tử cao ráo kia như muốn nhìn đến nở hoa trên người người ta.


Đội ngũ rất nhanh chờ xuất phát, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn có khoảng hơn trăm người.


Vu Hoan thấy bọn họ đi lên, chầm chậm đi theo phía sau.


Chi sắc không thể hiểu trên mặt Dung Chiêu càng nhiều, không biết nàng đi theo đội ngũ này muốn làm cái gì.


"Dung Chiêu." Khi Dung Chiêu còn đang nghi hoặc, Vu Hoan đột nhiên chậm vài bước, đi song song với Dung Chiêu: "Nhìn thấy xe ngựa cuối cùng phía sau của đội ngũ phía trước không?"


Dung Chiêu theo tầm mắt của Vu Hoan nhìn qua, xe ngựa cuối cùng có số người ít nhất, nhưng thực lực lại tương đối cao nhất trong đội ngũ.


Xe ngựa đó cùng với xe ngựa phía trước không có gì khác biệt nhưng rõ ràng nghiền áp mặt đất lại nhẹ hơn rất nhiều so với phía trước.


Vậy đồ trong xe ngựa đó với những xe ngựa phía trước không giống nhau?


Dung Chiêu dùng thần thức lướt qua, nhìn trang trí bên trong xe ngựa lập tức sáng tỏ.


"Đội ngũ của cửa hàng Thịnh Gia."


Vu Hoan cười cười âm u, không có đáp lời.


Ánh mắt nhìn đội ngũ kia giống như muốn ăn thịt người đến nơi.


"Mộc quản sự, hình như phía sau có người đi theo." Hán tử cao ráo kia đi đến một chiếc xe ngựa cuối cùng, thấp giọng nói.


Trong xe ngựa sau một lúc lâu cũng không có âm thanh.


Thật lâu sau, cuối cùng cũng vang lên giọng nói thanh lệ của nữ nhân: "Không cần phải xen vào, đẩy tốc độ lên cao nhất lên đường."


Hán tử cao ráo nhìn nhìn phía sau, chần chờ một chút mới khom lưng chắp tay: "Rõ. Đánh lên tinh thần, lấy tốc độ cao nhất đi tới."


Đội ngũ lập tức đi nhanh lên.


Vu Hoan đi theo rất xa, không có ý muốn tiến lên.


Vào đêm, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Vu Hoan và Dung Chiêu ngồi ở trên tán cây cách bọn họ không xa, đang trầm mặc nhìn đội ngũ nơi xa.


Gió đêm lạnh lẽo, ánh lửa chập chờn.


Vu Hoan thu hồi tầm mắt, dựa vào đầu vai Dung Chiêu, nhẹ giọng nói: "Thịnh Thế rút tất cả các thế lực ngoài sáng, ngầm khẳng định sẽ không dễ từ bỏ bí mật đó như vậy, người trong xe ngựa kia, nói không chừng biết Thịnh Thế ở đâu, đến bắt nàng ta đến đây hỏi một chút."


Dung Chiêu quái dị, từ trước đến nay nàng không phải muốn cái gì là phải có cái đó sao? Cái ý nghĩ này, hiện tại nàng hẳn là tiến lên...


Nghĩ nghĩ, Dung Chiêu cũng không biết hỏi như thế nào, đơn giản không hỏi nữa.


Dù sao nàng ra tay thì hắn sẽ ra tay.


"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt..."


"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt..."


Trong đêm đen an tĩnh phát ra âm thanh như vậy làm phá lệ chói tai.


Vu Hoan nghiêng đầu nhìn tán cây phía sau nhìn thoáng qua, khóe miệng cong lên một độ cung chế giễu, xem ra người muốn tìm bọn họ gây chuyện không ở số ít!


Trong rừng rậm nơi xa, hơn mười bóng đen khom lưng, cẩn thận đến gần ánh lửa.


Trong không gian tựa như lưu chuyển một cổ sát khí, mà người của cửa hàng Thịnh Gia đã đứng lên, đều đề phòng nhìn bốn phía.


Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.


"Giết!"


Tiếng hô lớn cắt qua phía chân trời, hơn mười bóng đen từ bốn phía bay vút ra, giết đến cửa hàng Thịnh Gia.


Ngay từ đầu cửa hàng Thịnh Gia rất có tự tin, nhưng giao thủ theo thời gian dài, bọn họ lộ ra thần sắc không thể tin được.


Người của bọn họ ngã xuống càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng bắt đầu nóng nảy.


"Rút!" Giọng nữ bên trong xe lại lần nữa vang lên.


Người cửa hàng Thịnh Gia để một bộ phận ngăn những đòn tấn công của những người đó, một bộ phận mang theo xe ngựa nhanh chóng lui lại.


Cửa hàng Thịnh Gia trên nhân số chiếm lợi thế, thành công để bọn họ chạy mất.


Vu Hoan buông Dung Chiêu ra, dẫm lên tán cây đuổi theo.


Đội ngũ trăm người cũng chỉ dư lại hơn hai mươi người, những người này vừa kinh hãi vừa giận dữ.


Lúc trước kia, ai dám bất kính với cửa hàng Thịnh Gia như vậy?


Nhưng chuyện hiện tại bọn họ muốn làm, ngay cả tên tuổi cũng không dám báo.


Người trên đại lục chỉ biết cửa hàng Thịnh Gia trong một đêm biến mất trước mặt mọi người, không biết nguyên do.


Nhớ lại nghẹn khuất của mấy ngày này, bọn họ cũng chỉ biết nén giận trong lòng, nhưng mệnh lệnh bên trên, không dám không chấp hành.


Một đám người chạy một đêm, xác định phía sau không có người đuổi theo, mới dừng lại nghỉ ngơi.


"Mọi người nghỉ ngơi một lúc, khôi phục thể lực."


"Những người đó là ai? Tu vi cao như vậy." Lúc này, bọn họ mới có thời gian thảo luận.


"Hình như bọn họ đến vì mấy thứ này..." Mấy người nhìn về xe ngựa phía sau.


Trong đó cũng không biết đậy cái gì bọn họ cũng không biết, chỉ biết rất nặng.


Mà đúng lúc này, một thân ảnh màu tím nhanh nhẹn bay xuống dừng ở trên đỉnh nóc của một chiếc xe ngựa.


Nàng không có khuôn mặt tuyệt sắc nhưng khí thế trên người lại làm người ta có loại cảm giác không dám nhìn thẳng, không dám khinh nhờn.


Người phía dưới lập tức lo lắng đề phòng lên,

mới vừa ném rớt một đám người, lại tới thêm một người...


"Vu Hoan cô nương."


Nhưng một tiếng gọi này, làm tim bọn họ vừa mới treo lên trực tiếp loảng xoảng một tiếng vỡ thành cặn bã.


Bách Lý Vu Hoan...


Nếu là trước đây, đương nhiên bọn họ không sợ, nhưng mà hiện tại...


Nhớ lại mệnh lệnh phía trên...


Nhìn thấy Bách Lý Vu Hoan không được bất kính, không được động thủ, không được đánh trả.


Đây mẹ nó là muốn bọn họ chờ bị Bách Lý Vu Hoan chém ư?


Ách, đúng, trên mệnh lệnh chưa nói không được chạy.


Nhưng mà... bọn họ dám chạy sao?


Nhìn ánh mắt của vị kia giống như muốn ăn thịt người, bọn họ còn chưa nhấc chân, thì thi cốt có lẽ cũng không còn.


"Mộc quản sự, là Vu Hoan cô nương." Sau khi hán tử cao ráo gọi một tiếng đó, chạy nhanh đến trước xe ngựa báo tin với người bên trong xe ngựa.


Xe ngựa vẫn yên lặng như cũ một lát, ngay sau đó màn xe bị vén lên, nữ nhân có mười phần anh khí từ trong xe ngựa ra ngoài, tầm mắt vừa nâng liền nhìn thấy Vu Hoan.


Mộc Tầm nhảy xuống khỏi xe ngựa, khuôn mặt anh khí lộ ra ý cười, thêm vài phần chi sắc dịu dàng của nữ nhi: "Vu Hoan cô nương, không nghĩ đến Mộc Tầm lúc còn sống có thể gặp được cô nương, một chuyến này cũng coi như là đáng giá."


Vu Hoan phất vạt áo trực tiếp ngồi xuống, hơi hơi nghiêng đầu, nhếch miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.


"Mộc Tầm... tên không tồi."


Mộc Tầm đột nhiên rùng mình, chủ tử đã từng nói, không thể nổi lên xung đột chính diện với vị này, ngay cả có nổi lên, cũng không được động thủ, cho dù là... nàng muốn giết bọn họ.


Rõ ràng chủ tử đối xử với nàng như vậy, lại hạ mệnh lệnh thế kia, là ai cũng sẽ khó hiểu...


Lúc trước nàng ta vẫn luôn tò mò, nữ nhân đem đại lục loạn đến gió nổi mây phun, được chủ tử đối đãi đặc biệt như vậy rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.


Hiện giờ nhìn thấy, nàng ta không thể không thừa nhận, vị này hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của nàng ta.


Hít sâu một hơi, Mộc Tầm mới nói: "Đa ta Vu Hoan cô nương khen ngợi."


Có thể giữ được mạng này hay không thì phải xem nàng ta trả lời có làm vừa lòng vị này hay không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện