(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Linh Lạc nhất tộc Tu Di Thiên


trước sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Ầm ầm ầm..."


Tiếng nổ vang lên liên tục, toàn bộ mặt đất đều đang run lắc.


Vu Hoan dừng lại bước chân, nhìn lại phương hướng phát ra tiếng nổ, ngọn núi cản trở tầm mắt nhưng tiếng đánh nhau truyền tới rất rõ ràng.


"Vùng hoang vu dã ngoại, là nơi giết người cướp của tốt nhất, chậc chậc..." Vu Hoan chậc chậc hai tiếng thì không nói gì nữa, cúi đầu xuống không biết đang nghĩ cái gì.


Sau một lúc lâu, Vu Hoan mới tiếp tục đi về phía trước.


Dung Chiêu còn tưởng nàng sẽ đi xem náo nhiệt, không ngờ nàng lại từ bỏ như vậy.


Vòng qua ngọn núi này, đứng ở nơi cao hơn một chút, đã có thể nhìn thấy thành trì nối thành một đoạn dài nơi xa xa.


Đến tòa thành trì kia, chính là địa giới của Mãn Nguyệt Vực.


"Mộc quản sự, đi mau!"


Khi Vu Hoan đi qua ngọn núi kia, một bên sườn núi khác truyền đến tiếng hét lớn.


Ngay sau đó hai thân ảnh chạy trốn ra tới.


Hai con đường được mở ra từ hai bên sườn núi bây giờ hội tụ thành một con đường, Vu Hoan tình cờ đứng ở trung tâm của hai con đường này.


Nàng nghiêng đầu nhìn bóng người xẹt đến, thân hình vừa nhoáng lên tự động tránh đường.


Mộc Tầm nhìn thấy Vu Hoan còn khẩn trương, nhưng thấy nàng tránh đường, dáng vẻ không muốn nhúng tay vào, Mộc Tầm thở phào nhẹ nhõm.


Lỡ như vị này cũng muốn cắm một chân, thì nàng ta thật sự phải chết không có chỗ chôn.


Phía sau bọn họ đi theo ít nhất hơn mười người, y phục giống như những thi thể mà Dung Chiêu nhìn thấy.


Đám người đó nhìn thấy Vu Hoan cũng cả kinh, nhưng thấy nàng thức thời tránh đường thì yên tâm.


Đám người bay nhanh qua người Vu Hoan, tạo ra một trận gió to, Vu Hoan an tĩnh đứng, ánh mắt di chuyển theo những người đó.


Khi đám người đó sắp biến mất, Vu Hoan đột nhiên đuổi theo.


"Hai!" Tốc độ của Vu Hoan nhanh hơn bọn họ nhiều, trực tiếp vòng qua đến phía trước những người đó chặn đường đi.


Mộc Tầm ở phía trước nghe được âm thanh, quay đầu vừa thấy thiếu chút nữa hít thở không thông.


Nàng... vậy mà ngăn những người đó lại.


Có âm mưu, nhất định có âm mưu!


"Ngươi..." Đám người kia rất là khó hiểu, vừa rồi không phải nàng đã tránh ra sao?


"Xem dáng vẻ này của các ngươi, là biết ta." Vu Hoan cười nói: "Ta đây cũng không nhiều lời, giao đồ trên người của các ngươi ra đây, ta sẽ cho các ngươi đi qua."


Vu Hoan chỉ vào người nọ, là một nam nhân bình thường, dáng dấp bình thường, nhưng đứng ở hàng phía trước, rõ ràng là người lãnh đạo của đám người này.


"Giao cái gì?" Nam nhân lạnh giọng dò hỏi.


"Chính là mấy cục đá màu đen ấy, ách, ngươi che lại cũng vô dụng, ngươi không đưa cho ta, ta cũng có thể muốn..." Ánh mắt Vu Hoan lạnh lùng, sát khí lập tức trào ra.


Mộc Tầm và hán tử cao ráo dừng lại, đang đứng đỡ lẫn nhau, nháy mắt Vu Hoan phóng ra sát khí, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã trực tiếp quỳ xuống.


Hai người liếc nhau.


Thì ra những người đó đến vì những cục đá màu đen kia.


Nhưng mà...


Bọn họ đều đã vứt bỏ xe ngựa lại, vì sao đám người đó còn muốn đuổi giết bọn họ?


"Còn có vài phần khí phách nha, đáng tiếc..." Vu Hoan cười lạnh một tiếng, khi những người đó còn chưa phản ứng lại kim quang chợt hiện ra.


Chẳng qua trong nháy mắt, người bên kia đều trừng lớn mắt, đồng thời ngã xuống đất.


Mộc Tầm: "..." Thực lực của nàng, muốn nghịch thiên sao?


Hán tử cao ráo: "..." Xong rồi.


Vu Hoan hoàn toàn không quan tâm đến hai người Mộc Tầm, tìm được những cục đá màu đen rồi bay thẳng đến chỗ Dung Chiêu.


"Thứ này, có lẽ có tác dụng với chàng á." Vu Hoan như đang dâng vật quý đưa hắc thạch cho Dung Chiêu, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng không biết bọn người này muốn lấy thứ đồ chơi này làm gì..."


Dung Chiêu cầm hắc thạch, trong mắt hiện lên một sợi hàn quang, ở đây tại sao lại có thứ này?


"Linh thạch này là?" Mộc Tầm đứng ở nơi xa, thần sắc có chút khẩn trương, khuôn mặt cũng mất đi vài phần anh khí.


Vu Hoan chỉ chỉ hắc thạch, quỷ dị hỏi: "Linh thạch?"


"Không... không phải sao?" Cũng không khác gì so với những linh thạch khác, chỉ là màu sắc là màu đen...


Vu Hoan trợn tròn mắt: "Thứ này là của các ngươi?"


Mộc Tầm hơi hơi suy tư mới gật đầu.


"Ha... đây cũng không phải linh thạch, cái này gọi là thần tinh, tuy bên trong vẫn là linh khí như cũ, nhưng loại linh khí này có thể trực tiếp thay đổi thành thần lực. Ở thời đại hiện tại này, thứ đồ chơi này..." Vu Hoan đột nhiên nhíu mày.


Theo nàng biết, thần tinh chỉ có một chỗ mới có...


Vì sao lại xuất hiện ở đây?


"Các ngươi nhanh chóng cút đi, Thịnh Thế muốn thần tinh cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì, có thể trốn thì nhanh chân mà chạy trốn đi." Vu Hoan ném xuống những lời này, lôi kéo Dung Chiêu liền biến mất trước mặt Mộc Tầm.


"Dung Chiêu, Linh La có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Vu Hoan lôi kéo Dung Chiêu, có chút vội vàng hỏi.


Dung Chiêu lắc đầu, thần sắc cũng nghiêm túc.


Trong lòng Vu Hoan bắt đầu bất an, thần tinh chỉ có một nơi mới có.


Đó chính là ở Tu Di Thiên của Linh Lạc nhất tộc.


Đại lục Huyễn Nguyệt, đại lục Trấn Hồn, Tiên Linh Cảnh, phân bố thành hình tròn, mà trung tâm ở ba nơi này là biển. Ở giữa biển còn có một hòn đảo treo trên không, nơi đó gọi là Tu Di Thiên.


Trải rộng khắp nơi ở Tu Di Thiên là thần tinh, dùng để chống đỡ hòn đảo, hiện tại thần tinh lại

lưu lạc tới bên ngoài...


"Chắc chắn Linh La đã xảy ra chuyện."


Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng, một khi thần tinh của Tu Di Thiên bị người ta lấy đi, Tu Di Thiên sẽ mất đi năng lực treo trên không, chìm xuống đáy biển...


Tuy thần tinh ở đây không nhiều, nhưng không đại biểu những nơi khác không có.


"Đừng quá lo lắng, tốt xấu gì nó cũng là tộc trưởng Linh Lạc nhất tộc."


"Chỉ mong vậy..." Vu Hoan lẩm bẩm.


Suy tư một lát, Vu Hoan lấy Kinh Tà Đao ra: "Ngươi có thể cảm ứng được Linh La ở đâu không?"


Con hàng này tốt xấu gì cũng đã theo Linh La ngàn năm, cho dù không có khế ước thì có lẽ rất quen thuộc hơi thở.


Kinh Tà Đao ong ong run rẩy, thân đao giương lên trên.


"Kinh Tà Đao nói Linh La ở Thanh Vũ Thành."


Dung Chêu phiên dịch cho Vu Hoan.


Thanh Vũ Thành? Chủ thành Mãn Nguyệt Vực?


Vu Hoan lập tức bảo Dung Chiêu mang mình qua đó.


Thanh Vũ Thành nhìn qua có chút lớn tuổi, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra tang thương.


Vu Hoan và Dung Chiêu rơi xuống trong hẻm nhỏ hẻo lánh, bảo Kinh Tà Đao chỉ đường.


Sau khi Kinh Tà Đao chỉ một đoạn đường liền ngừng lại, tại chỗ xoay vòng vòng.


"Sao lại không đi tiếp?" Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, không cảm giác được hơi thở của Linh La mà!


"Hơi thở biến mất rồi."


"Biến mất? Có ý gì?" Vu Hoan nhíu mày, ở đây hình như là hẻm nhỏ của tòa nhà nào đó.


Biến mất ở đây có mấy ý nghĩa?


"Phân chia ra tìm." Vu Hoan chỉ chỉ vách tường hai bên.


"Cẩn thận một chút." Dung Chiêu khom lưng hôn lên trán Vu Hoan một cái, xoay người nhảy lên đầu tường.


Vu Hoan không có tâm tư đi quan tâm đến Dung Chiêu, xoay người đi ngược lại với hướng mà Dung Chiêu vừa rời đi.


Hẻm nhỏ này rất sâu, có thể phán đoán được phủ đệ rất lớn.


Vu Hoan đi được một khoảng cách mới xoay người đi vào.


Trước mặt là tòa nhà trên mặt nước, hành lang uốn lượn gấp khúc, trên hành lang có người đi lại.


Hành lang liên tiếp là một tòa đình hóng gió, trong đình hóng gió ngồi một người, xem bóng dáng là một nam nhân.


Không phải Linh La.


Ở trong tòa nhà chuyển một vòng, Vu Hoan không phát hiện được hơi thở của Linh La, Kinh Tà Đao cũng không có động tĩnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện