(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Giết người phóng hỏa không thành vấn đề


trước sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan lại đơn giản nói chuyện xảy ra gần đây cho Linh La nghe, để Linh La chuẩn bị tâm lý.


"Ngươi nói người của cửa hàng Thịnh Gia? Bọn họ không phải..." Thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia không phải gọi Tiểu Hoan Hoan là cô cô sao?


Quan hệ của bọn họ có lẽ phải tốt mới đúng!


Vì sao lại biến thành cái dạng này?


"Ha... ta cũng không ngờ tới đâu, chôn dấu sâu nhất chính là người bên cạnh." Vu Hoan tự giễu cười cười.


Linh La cầm tay Vu Hoan, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy trịnh trọng: "Ta sẽ không phản bội Tiểu Hoan Hoan."


Vu Hoan cong cong khóe môi, nàng vốn không nên tin tưởng, nhưng lại không biết vì sao nàng không nhịn được mà tin tưởng Linh La.


Đó là một loại trực giác.


Trực giác Linh La sẽ không phản bội nàng, một thứ nàng chưa từng cảm nhận được trên người Thịnh Thế.


"Vậy Thiên Nguyệt...?" Linh La thật cẩn thận hỏi.


Vu Hoan lấy viên Ngọc Linh Châu ra, lúc trước Ngọc Linh Châu là màu trắng, bây giờ đã biến thành trong suốt, từ bên ngoài nhìn, mỗi mặt có một đám sương mù.


"Không biết khi nào mới hoàn thành ngưng tụ."


Ngưng hồn đều phải xem vận may, có người mấy ngày là có thể, có mấy ngàn năm cũng chưa chắc có thể thành.


Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng sẽ không từ bỏ.


Linh La tiến đến trước mặt Ngọc Linh Châu xem xét...


Mày hơi hơi nhíu lại.


"Làm sao vậy?" Vu Hoan thấy Linh La như vậy, lên tiếng dò hỏi.


"Nói không rõ..." Linh La chuyển động Ngọc Linh Châu: "Cứ cảm giác chỗ này có một cổ tà khí... nhưng ta cẩn thận cảm nhận lại không thấy nữa."


Tà khí?


Sao lại có tà khí?


Linh La gãi gãi đầu: "Có thể là ta còn chưa hoàn phục hồi lại như cũ, nguyên nhân là do năng lực yếu bớt rồi. Chờ ta khỏe lại, ta lại xem thử."


Đồng tử của Vu Hoan hiện lên tia lo lắng, cũng chỉ có thể gật đầu.


"Dung Chiêu đâu?" Linh La thấy thần sắc của Vu Hoan khó coi, nói lái sang chuyện khác, nàng chỉ nhìn thấy Thiên Khuyết Kiếm, không nhìn thấy Dung Chiêu.


"Ở bên trong Thiên Khuyết Kiếm." Vu Hoan thất thần lên tiếng.


"Tiểu Hoan Hoan ngươi đừng lo lắng! Cho dù có tà khí, có ta ở đây, còn sợ trị không hết sao?" Linh La nhào đến Vu Hoan, ôm cổ nàng cọ cọ.


"Ừ." Vu Hoan tiếp tục thất thần.


Linh La: "..."


Tiểu Hoan Hoan không yêu nàng, hu hu hu, thật đau lòng.


Nàng không về nhà được cũng không đau lòng như vậy!


____


Mục đích lần này của Vu Hoan là lấy danh nghĩa đến cứu Phượng Lan, chuyện đến phủ vực chủ không muốn cho người ta biết, cho nên hiện tại nàng vào được, đương nhiên sẽ không ra ngoài.


Vốn dĩ Giang Vong Ưu thích Linh La, cũng không muốn nàng đi, ở một người cũng là ở, ở hai người cũng là ở, hoàn toàn không có ý kiến.


Còn Dịch Quân, Linh La một mình gặp mặt hắn một lần, không biết nói gì với hắn, Dịch Quân liền rời đi.


"Linh La muội muội uống thuốc đi." Giang Vong Ưu bưng cái chén thuốc đen tuyền, đi đến.


Vu Hoan liếc mắt một cái, hương vị kia quả thật là 'thơm' bay mười dặm chưa tan mà, có thể tưởng tượng được mùi vị tốt đến không chạy đi đâu được.


Giang Vong Ưu vừa tiến đến, Linh La liền suy sụp, rụt đến phía sau, làm nũng nói: "Tiểu Hoan Hoan, ta không uống thuốc."


Thuốc đó đắng muốn chết, hơn nữa không có tác dụng nào với nàng, Giang Vong Ưu cứ muốn nàng uống uống uống...


Lúc trước nàng người đơn lực mỏng, không lay chuyển được Giang Vong Ưu, nhưng bây giờ có Tiểu Hoan Hoan, nàng mới không uống.


"Không uống sao được, không uống sao bệnh của muội khỏe lên được? Muội nhìn xem gần đây muội uống thuốc, khí sắc đều khá hơn rất nhiều, nghe lời, tới uống thuốc đi."


Khí sắc của nàng tốt là bởi vì nàng đã khôi phục tàm tạm rồi!!


Cùng với số thuốc kia không có liên quan một cọng lông tiền xu nào!


"Tiểu Hoan Hoan, ta không uống!" Linh La bắt lấy Vu Hoan, dùng sức lắc đầu.


Vu Hoan liếc nhìn thuốc kia, há mồm liền nói: "Thuốc kia đối với nó..."


"Tiểu Hoan Hoan." Linh La ở phía sau lắc Vu Hoan: "Nói chuyện uyển chuyển chút, uyển chuyển chút..."


Vu Hoan: "..."


Chuyện này khá khó khăn.


Vì thế, Vu Hoan rất nghiêm túc nói: "Sinh bệnh phải uống thuốc là chuyện bình thường."


"Tiểu Hoan Hoan ngươi..." Linh La kinh hãi, vì sao Tiểu Hoan Hoan lại muốn giúp đỡ Giang Vong Ưu nói chuyện?


Những số thuốc đó đều từ thảo dược tốt nhất nấu thành, sẽ không có tác dụng phụ, uống cũng không sao.


"Đúng vậy, muội xem Vu Hoan cô nương cũng đã nói vậy rồi." Giang Vong Ưu bưng chén thuốc đến gần Linh La.


Linh La cầu cứu vô vọng, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt bưng chén thuốc đắng muốn mất mạng kia lên uống.


"Trước kia uống thuốc phải dỗ rất lâu Linh La muội muội mới uống, gần đây Vu Hoan cô nương ở nên không cần dỗ nữa." Vẻ mặt Giang Vong Ưu mất mát.


Trước kia Linh La luôn lạnh như băng, nhưng từ sau khi thấy vị này, thì giống như mở ra các loại thuộc tính khác nhau, hoàn toàn thay đổi tính tình.


Trong lòng nàng đương nhiên không dễ chịu, thật giống như thứ vốn nên thuộc về mình, đột nhiên thành của người khác.


Loại cảm giác chênh lệch này, làm nàng trong lúc nhất thời có chút không tiếp thu được.


Vu Hoan nghe thấy hai chữ 'muội muội', khóe miệng không khỏi co giật một chút.


Biết nó bao lớn không?


Còn dám gọi nó muội muội, không sợ bị giảm thọ à!


"Mấy ngày này cảm ơn ngươi chăm sóc cho nó." Vu Hoan nói lời cảm ơn thật sự có thành ý.


Giang Vong Ưu nhanh chóng xua tay, trên mặt có chút đỏ ửng: "Không... không cần cảm ơn."


Có một số chuyện đại khái không thể dùng lẽ thường đến giải thích, tựa

như nàng đối với Linh La, liếc mắt một cái đã thích.


Cho nên, cứu Linh La, cơ hồ là nàng không trải qua suy xét của đại não, trực tiếp hành động.


Vu Hoan cười cười, ánh mắt có chút dịu dàng: "Ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta, xem như báo đáp ân tình cho ngươi, chỉ cần ta có thể làm được, cũng không có vấn đề gì."


Thứ nhân tình này, trả sớm chừng nào tốt chừng nấy!


"Hả?" Giang Vong Ưu ngây người: "Không cần không cần, ta thật sự rất thích Linh La muội muội, không cần hồi báo gì đâu."


"Vong Ưu tỷ tỷ, Tiểu Hoan Hoan bảo tỷ đưa ra yêu cầu thì cứ việc đưa ra, ngay cả muốn Thần Khí cũng đều được nha." Linh La ở bên cạnh chen vào nói: "Tiểu Hoan hoan mở miệng vàng, thì rất hiếm đó. Đi ngang qua dạo ngang qua ngàn vạn lần không được bỏ qua."


Giang Vong Ưu: "..."


Đương nhiên nàng biết khó có được Vu Hoan cô nương hứa hẹn, vị này chính là vai ác trên đại lục đó!


Nhưng mà... Thần Khí, không khỏi quá khoa trương rồi sao?


Vu Hoan: "..."


Ngươi thật đúng là dám gọi tỷ tỷ, cũng chưa từng gọi ta là tỷ tỷ, há mồm ngậm miệng đều là Tiểu Hoan Hoan này Tiểu Hoan Hoan nọ, mẹ nó!


Giang Vong Ưu nhìn nhìn Linh La, lại nhìn Vu Hoan, có chút khẩn trương.


"Thật sự ta đưa ra yêu cầu gì cũng có thể ư?" Giang Vong Ưu thử hỏi.


"Chỉ cần không phải bảo ta cứu người chết sống lại, giết người phóng hỏa hoàn toàn không thành vấn đề."


Phụt!


Cái này không gọi là không thành vấn đề sao? Vấn đề lớn đó!


Giang Vong Ưu nuốt nuốt nước bọt, nói: "Vậy ta đưa ra... gần đây ca ca ta có mang về một nam nhân, còn nói muốn ở bên hắn, mẹ của ta tức giận đến bị bệnh vài ngày. Người bên ngoài đều nói ca ca ta có bệnh, ta biết... thích một người không có gì là sai. Nhưng mà, gia tộc bọn ta không có nhiều người lắm, ca ca ta lại là huyết mạch dòng chính, huynh ấy nhất định phải có con nối dõi kế thừa vị trí vực chủ, vì Giang gia mà lưu lại hậu duệ. Cho nên, ta muốn... làm ca ca ta khôi phục bình thường."


Giang Vong Ưu nói xong một hơi, thấp thỏm nhìn Vu Hoan.


"Khôi phục bình thường?" Vu Hoan nhướng mày: "Là làm hắn thích nữ nhân hay là cùng nữ nhân sinh con?"


"Đương nhiên là thích nữ nhân."


"Ồ..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện