(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Ta hán tử đích thực


trước sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Khi Giang Mãn Nguyệt vì Vu Hoan bận đến nỗi chân không chạm đất, nha hoàn đột nhiên tới bẩm báo Phượng Lan muốn gặp hắn.


Đây là lần đầu tiên Phượng Lan chủ động muốn gặp hắn.


Trong lòng Giang Mãn Nguyệt đương nhiên vui vẻ, nhưng nghĩ đến muội muội nhà mình còn ở trong tay Bách Lý Vu Hoan, Giang Mãn Nguyệt lại không vui nỗi nữa.


Đi đến bên ngoài tiểu viện của Giang Vong Ưu lắc lư một vòng, hắn lại nhìn thấy muội muội nhà minh cùng hai vị kia vây lại một chỗ, ăn thịt nướng...


Được rồi, ăn thịt nướng chỉ có muội muội nhà mình và Linh La, còn vẻ mặt Bách Lý Vu Hoan có chút không kiên nhẫn, nhưng lại trở miếng thịt nướng.


Nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc êm đềm này, Giang Mãn Nguyệt bắt đầu hoài nghi.


Có phải hắn hiểu lầm gì rồi không?


Chẳng lẽ Bách Lý Vu Hoan không giống với lời đồn đãi bên ngoài?


Xác định muội muội nhà mình tạm thời không có nguy hiểm, Giang Mãn Nguyệt cũng yên tâm đi đến chỗ hẹn với Phượng Lan.


Khiến hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến chính là lần hẹn hò này, hắn và Phượng Lan lâm vào trong vạn kiếp bất phục.


___


Tây viện, đình hóng gió.


Phượng Lan mặc y phục màu trắng, rất có khí chất của thư sinh, hắn nhìn bầu rượu trước mặt, có chút xuất thần.


Ánh trăng mông lung chiếu trên người hắn, mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp.


Khi Giang Mãn Nguyệt đến, thì nhìn thấy một tình cảnh như vậy, khóe miệng không tự chủ được cong lên vài phần, bước nhanh đi qua.


Giang Mãn Nguyệt ngồi xuống, Phượng Lan hoàn hồn, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Mãn Nguyệt, trong ánh mắt không khỏi chột dạ.


Bởi vì Giang Mãn Nguyệt vui vẻ, không có phát hiện ra.


"Sao lại mời ta ăn cơm? Nghĩ thông suốt rồi?" Ánh mắt Giang Mãn Nguyệt nhìn bàn thức ăn, tuy không có gì khác với những thứ ngày thường hắn ăn, nhưng hiện tại lại cảm thấy đặc biệt thơm.


"Muốn nói chuyện với ngươi."


Phượng Lan đè lại cánh tay đang run rẩy, ổn một lát mới duỗi tay lấy bầu rượu qua, rót cho hắn và Giang Mãn Nguyệt mỗi người một ly.


"Muốn nói chuyện gì với ta?" Mắt Giang Mãn Nguyệt sáng quắc nhìn chằm chằm Phượng Lan, bên trong nóng bỏng, khiến cả người Phượng Lan đều không được tự nhiên.


Hít sâu một hơi, Phượng Lan đưa ly rượu đến trước mặt Giang Mãn Nguyệt, Giang Mãn Nguyệt tay mắt lanh lẹ bắt được tay Phượng Lan, dùng sức trực tiếp kéo Phượng Lan từ chỗ ngồi lên, sau đó kéo vào trong lòng ngực mình.


Phượng Lan ngồi trên đùi Giang Mãn Nguyệt, trên mặt cứng ngắc đỏ ửng, không phải xấu hổ, là giận!


Giang Mãn Nguyệt cũng không phải chính nhân quân tử gì...


Phải nói khi đối mặt với Phượng Lan, hắn không phải chính nhân quân tử, có rất nhiều lần thiếu chút nữa đã khó giữ được trong sạch.


Đây cũng là nguyên nhân hắn có chút khiếp đảm.


"Ngươi..." Phượng Lan theo bản năng đứng lên, nhưng động tác cứng đờ, lại từ bỏ: "Ngươi cứ thích ôm ta như vậy?"


Giang Mãn Nguyệt điều chỉnh tư thế của Phượng Lan để mình ôm càng thoải mái một chút, hắn đang cảm thấy kỳ lạ sao lần này tại sao Phượng Lan không giãy giụa, thì nghe thấy vấn đề này.


Độ cong khóe môi không khỏi tăng lớn: "Ôm ngươi ta mới có cảm giác được ngươi ở bên người ta."


Phượng Lan ghê tởm đến cả người đều nổi da gà, ánh mắt quét đến ly rượu trên bàn, duỗi tay cầm đến, đầu tiên là uống một ly trước đến ổn định thần kinh, cũng coi như làm Giang Mãn Nguyệt cởi bỏ cảnh giác.


"Vì sao ngươi lại thích ta?" Phượng Lan buông ly rượu, giong nói có chút run.


Hắn có thể cảm giác được biến hóa khác thường trên người này, trên mặt không khỏi có chút đỏ lên.


Nhưng xem ra hắn phải bất chấp bất cứ giá nào, nếu Giang Mãn Nguyệt thú tính quá độ, hắn cũng không cần sống.


Cảm giác được người trong ngực cứng đờ vài phần, trong lòng Giang Mãn Nguyệt buồn cười, lại cưỡng chế dùng linh lực đè ép dục vọng xuống.


Đây là lần đầu tiên Phượng Lan yên tĩnh để hắn ôm như vậy, hắn không muốn dọa đến Phượng Lan.


Không cảm giác được dị vật cứng rắn kia, trong lòng Phượng Lan thở phào nhẹ nhõm.


"Thích chính là thích, làm gì có nguyên nhân nào." Giang Mãn Nguyệt thưởng thức tóc của Phượng Lan, tươi cười có chút chói mắt: "Nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy rất vui vẻ, biết lần đầu tiên ta gặp ngươi có cảm giác gì không?"


Phượng Lan lại uống thêm một ly rượu, đập thật mạnh lên mặt bàn: "Cảm giác gì?"


"Cái loại cảm giác này..." Giang Mãn Nguyệt đầy ý cười, trong mắt đen láy điểm xuyết sáng như sao trời: "Ta còn nhớ rõ ngươi cũng mặc bạch y, đứng ở hàng đầu tiên của đội ngũ, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, người bên cạnh dùng sức giữ chặt ngươi, ngươi lại trừng người ta. Mà khi ngươi nhìn qua chạm vào ánh mắt của ta, đột nhiên ta có loại cảm giác rất kỳ lạ, không tự chủ được bị ngươi hấp dẫn, trong đầu chỉ còn lại có ngươi, mọi âm thanh đều biến mất."


Tay Phượng Lan run một chút, lúc ấy...


Mẫu thân hắn giao chuyện này lại cho hắn, hắn cũng không vui. Khi hắn nhìn thấy Giang Mãn Nguyệt thì suy nghĩ đầu tiên chính là người này sao lại lẳng lơ như vậy.


"Sau đó ngươi liền cố ý thân cận với ta?" Mẹ nó, tên này là kẻ lừa đảo, lúc ấy hắn thật sự coi hắn ta là huynh đệ!


"Vậy cũng không phải." Giang Mãn Nguyệt lắc đầu: "Lúc ấy ta còn không biết cái loại cảm giác đó là thích đâu, chỉ cảm thấy có

loại cảm giác như từng quen biết, cho nên mới đến gần ngươi thêm một ít."


"Vậy tại sao ngươi lại biết ngươi thích ta?"


"Điều này, còn phải cảm ơn mẫu thân của ngươi ít nhiều, còn nhớ rõ yến hội mừng thọ của mẫu thân ngươi ngày đó, nói phải chọn cho ngươi một cô nương làm thê tử, lúc ấy ta nghe thấy câu nói đó, đầu óc mê mang một lúc, trong lòng lại không có cách nào tưởng tượng được cảnh tượng ngươi có thê tử, quan tâm chăm sóc nàng ta, lúc ấy ta mới giật mình tỉnh lại, ta đã thích ngươi rồi."


"Cho nên ngươi không thèm quan tâm ý nguyện của ta, bắt ta về?" Giọng của Phượng Lan có chút kiềm nén.


Hắn thích mình, cho nên cho rằng mình thích hắn sao?


"Ngươi sẽ thích ta." Ngữ khí Giang Mãn Nguyệt chắc chắn: "Nhất định sẽ."


Phượng Lan thiếu chút nữa đã nổi bão, sẽ cái rắm ấy!


Hắn chính là hán tử đích thực.


Chịu đựng tức giận, Phượng Lan đưa ly rượu được rót đầy cho Giang Mãn Nguyệt, bản thân cũng cầm một ly: "Giang Mãn Nguyệt, nếu ngươi nói ta sẽ thích ngươi, vậy để ta nhìn xem, rốt cuộc ta có thể thích ngươi hay không."


Giang Mãn Nguyệt bật cười, nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch: "Vậy ngươi hãy chờ xem."


Phượng Lan nói bừa một trận, cùng Giang Mãn Nguyệt uống vài ly, thấy cũng đã tàm tạm, Phượng Lan trực tiếp đứng lên, ngồi xuống bên cạnh.


Giang Mãn Nguyệt vốn định bắt Phượng Lan lại, nhưng lại không biết vì sao tay lại không có sức lực, cơ thể mền mại vô lực nằm lên bàn.


"Ngươi..." Giang Mãn Nguyệt phát giác không đúng đã chậm, ly rượu kia có vấn đề.


Hắn đã nói tại sao Phượng Lan sẽ uống rượu với mình, còn cho mình ôm?


Thì ra đều có âm mưu!


"Giang Mãn Nguyệt." Phượng Lan xách theo bình rượu, rót cho mình một ly: "Một ly này cắt đứt tình hữu nghị của chúng ta... Ha, theo ta cảm thấy chính là tình hữu nghị!"


"Phượng Lan!" Giang Mãn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cũng dám hạ dược hắn!


"Một ly này, xem như cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta." Phượng Lan nói rất chậm rãi, thanh quản run rẩy.


"Một ly này..."


Giọng của Phượng Lan đứt quãng, liên tiếp uống thêm năm sáu ly, nhưng trong tai Giang Mãn Nguyệt vang 'ong ong', căn bản không nghe rõ Phượng Lan đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy cánh môi hắn lúc đóng lúc mở.


Trong mắt lại là một loại quyết liệt từ trước đến nay chưa từng thấy.


Bỗng nhiên hắn có chút sợ hãi, sợ hãi Phượng Lan sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện