(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Càng ngày chơi càng vui


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan không để ý đến Tư Hoàng đang kêu la, trực tiếp ấn hắn đến trước giường Đông Phương Tú, chỉ vào Đông Phương Tú, vô cùng khí phách nói: "Giải."


Tư Hoàng bất mãn chỉnh lại y phục của mình, dùng dư quang quét qua Đông Phương Tú, thần sắc ghét bỏ lập tức cọ cọ đi lên: "Tiểu Hoan Nhi, nếu nàng tìm cho ta một mỹ nhân, ta còn có thể miễn cưỡng giúp đỡ, nhưng này... ta sợ sẽ ảnh hưởng đến mỹ mạo của ta, hay là thôi đi."


Nói xong Tư Hoàng liền đứng dậy.


Tay nhỏ của Vu Hoan chụp đến đầu vai của Tư Hoàng, lại lần nữa ấn hắn xuống, khom lưng ở bên tai hắn nói nhỏ: "Hoặc là làm việc, hoặc là để ta hủy mặt của ngươi, tự ngươi chọn."


Tư Hoàng run lên, trong đôi mắt hào hoa mờ mịt nổi lên sương mù: "Tiểu Hoan Nhi, nàng lại đối xử với ta như vậy, uổng công ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nàng lớn lên, nàng là người bất hiếu, làm ta thất vọng không đáng giá thanh xuân của ta."


"Ngươi xác định muốn nói với ta điều đó?" Vu Hoan đứng thẳng lên, khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn hắn.


Còn cả thanh xuân đấy, mẹ nó, con hàng này lấy thanh xuân ở đâu ra.


Tư Hoàng im lặng một lát, quay đầu nhìn Đông Phương Tú.


"Thích Linh Cổ?" Tư Hoàng ngoài ý muốn nhìn về phía Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, nàng đi đâu tìm được cổ trùng xa như thế? Còn dám phóng vào trong thân thể... mấu chốt là người này yếu như vậy, hiện tại những tiểu nha đầu yếu đuối đều bất tử sao?"


Sắc mặt Vu Hoan xoát một cái liền khó coi, túm Thiên Khuyết Kiếm liền hướng đến trước mặt Tư Hoàng.


Nàng thật sự không nhịn được.


Tư Hoàng cả kinh, nhanh chóng vọt qua bên kia, đồng thời còn phẫn nộ lên án: "Tiểu Hoan Nhi, sao nàng không đáng yêu gì hết vậy hả? Đối với gương mặt xinh đẹp đến nỗi người thần đều ngưỡng mộ này mà cũng ra tay cho được, có chút tình cảm nào không vậy?"


"Đương nhiên không có lòng thương người với loại người như ngươi." Vu Hoan gằn từng chữ nói, Thiên Khuyết Kiếm trong tay xoẹt xoẹt bổ về phía Tư Hoàng.


"Tiểu Hoan Nhi, a a, y phục của ta, tóc... Tiểu Hoan Nhi dừng tay... tóc tóc..." Ở trong phòng tán loạn, Tư Hoàn từng đợt từng đợt la to.


Vu Hoan biết Tư Hoàng sẽ không đánh trả, cũng thật sự không ra tay tàn nhẫn.


"Tiểu Hoan Nhi, ta đau lòng, nàng đừng giữ ta, ta đi đây." Tư Hoàng vừa quay người liền đi ra ngoài.


Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm, như lão thần nhìn thân ảnh Tư Hoàng biến mất ở cửa.


Dung Chiêu: "..." Chính sự còn chưa có làm đâu.


Tư Hoàng người này, hắn chỉ mơ hồ chỉ có một ít ấn tượng, chỉ nhớ trước kia hắn từng gặp, nhưng mà cụ thể khi nào thì hắn nghĩ không ra.


"Tiểu Hoan Nhi... A a, nàng thật sự nhìn ta đi, đều không ngăn cản ta. Nhan sắc ta khuynh quốc khuynh thành như vậy, vạn nhất bị người ta bắt cóc thì phải làm sao bây giờ!" Tư Hoàng như một làn gió vọt vào.


Dung Chiêu: "..."


Vu Hoan như sớm biết Tư Hoàng sẽ lộn trở lại, lại lần nữa xách hắn đến trước mặt Đông Phương Tú: "Nhanh chóng giải cổ."


Tư Hoàng kéo một cái ghế ngồi xuống, rầm rì hai tiếng: "Ta không."


Vu Hoan: "..."


Hít sâu một hơi, Vu Hoan gian nan nở nụ cười, che lại lương tâm bắt đầu nói hươu nói vượn: "Tư Hoàng công tử phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, người toàn thế giới đều không so được với công tử, xinh đẹp đến nỗi người thần đều phẫn nộ, nếu không có công tử thì trên thế giới này cũng không có ai xinh đẹp nữa, ta tin Tư Hoàng công tử khuynh thành thoát tục, dáng người tuyệt thế sẽ giúp ta đúng không?"


Tư Hoàng như rất hưởng thụ lời khen này, sau khi Vu Hoan nói xong, rất tán đồng gật đầu: "Tiểu Hoan Nhi đã lâu rồi chưa khen ta, xét thấy nàng khen ta như vậy, ta sẽ giúp nàng chuyện này."


Trong lòng Vu Hoan đã mắng Tư Hoàng đến máu chó phun đầy đầu.


"Đi giúp ta chuẩn bị một mâm trái cây tuyết đỏ... Blah blah..." Tư Hoàng liệt kê ra một đống tên, đều là những thứ thường thấy... thức ăn.


"Giải cổ cần những thứ đồ chơi đó sao?" Vu Hoan nghi hoặc, mấy thứ đó giống như không có công hiệu gì đặc biệt mà!


"Không cần, ta đói!" Tư Hoàng khanh khách cười đáp.


Vu Hoan: "..."


Sau khi Vu Hoan đưa đồ đến, Tư Hoàng không nói hai lời liền đuổi Vu Hoan cùng Dung Chiêu ra ngoài, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại, còn lập kết giới.


Vu Hoan: "..." Oan nghiệt mà!


Tâm trạng của Dung Chiêu có chút phức tạp.


Người nam nhân này tựa hồ đối với Vu Hoan mà nói thật sự khác biệt.


Tuy rằng ngoài miệng nàng nói chán ghét, hành vi cũng bài xích hắn, nhưng mà ánh mắt nàng nhìn hắn...


Không phải cái loại dịu dàng cùng sủng nịch khi nhìn Thiên Nguyệt và Linh La, mà một loại càng sâu hơn, càng khó nắm lấy.


Nhưng mà Dung Chiêu có thể xác định, cái ánh mắt kia không phải chán

ghét.


Dung Chiêu rất không thích ánh mắt nàng nhìn Tư Hoàng.


"Ngươi và hắn..." Dung Chiêu vừa mới mở miệng, nơi xa liền có người đi đến.


"Vu Hoan cô nương..." Quản gia cùng một đám người nhanh chóng đi đến: "Tiểu thư khỏe không ạ?"


"Ừ, ta tìm được người giúp nàng ta rồi." Vu Hoan tùy ý gật đầu, quét đến người phía sau quản gia một cái, trang phục của những người này giống với đám người ở trên đường cái...


Quản gia do dự một lát, hạ quyết tâm: "Vu Hoan cô nương, không nói gạt người, gia chủ mất tích, tiểu thư lại biến thành cái dạng kia, người nhất định phải cứu được tiểu thư."


"Mất tích? Không phải ở chỗ Loan Minh sao?" Vu Hoan kỳ quái nhìn quản gia, Loan Minh chắc không đến mức xuống tay với Đông Phương Minh chứ!


"Không có, người bên vực chủ nói, sau khi người cùng tiểu thư rời đi, gia chủ cũng đi theo rời đi, người bên ngoài cũng nhìn thấy gia chủ, nhưng mà gia chủ cũng không quay về. Người của bọn ta phái đi cũng không tìm được gia chủ..."


"Đã có người nhìn thấy, vậy nơi hắn đến đại khái có thể xác định, lấy thực lực của Đông Phương gia thì tìm một người cũng không phải quá khó, nói chuyện này với ta làm gì?"


Quản gia âm thầm lau mồ hôi lạnh: "Vu Hoan cô nương, ta không có ý gì khác, chỉ hy vọng người có thể chữa trị cho tiểu thư cho tốt, gia chủ bên kia bọn ta sẽ tự mình giải quyết."


Vu Hoan: "..."


Thấy Vu Hoan không nói chuyện, quản gia có chút bất an, hắn xác thật không có ý khác. Lúc trước gia chủ cùng nàng nổi lên sung đột, hắn sợ Vu Hoan sẽ mặc kệ Đông Phương Tú, mới cố ý lại đây nói chuyện này.


"Quản gia, có manh mối." Cuối hành lang có một người nhanh chóng chạy tới, trong miệng lớn tiếng ồn ào: "Có người ở thành bắc nhìn thấy gia chủ..."


"Thành bắc!" Quản gia lặp lại một tiếng, trên mặt có tia khiếp sợ: "Xác định?"


Người nọ thở hổn hển mấy hơi, liên tục gật đầu: "Xác định, người nọ tận mắt nhìn thấy, là gia chủ."


"Sao gia chủ lại đi thành bắc? Chẳng lẽ người ba khu vực kia đến?" Quản gia dừng lại một chút: "Gần đây có nghe ai đến Định Nam Thành không?"


Người nọ suy tư, lắc đầu: "Không có."


"Vu Hoan cô nương, tiểu thư làm phiền người." Quản gia trịnh trọng hành lễ với Vu Hoan, sau đó mang theo người vội vàng rời đi.


"Thành bắc..." Vu Hoan vuốt cằm, dáng vẻ suy tư: "Là nơi Phần Thiên Vực an bài khách nhân quan trọng của các khu vực khác, Đông Phương Minh không về nhìn con gái bảo bối của hắn, mà chạy tới thành bắc làm gì, vở tuồng này thật đúng là càng ngày chơi càng vui."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện