Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Liên Mặc cho rằng Vu Hoan sẽ châm chọc gì hắn nữa, nhưng mà nàng chỉ là nhìn hắn một cái, bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Liên Mặc: "..." Loại cảm giác bị làm lơ này, sao lại khó chịu thế chứ?
Vu Hoan móc thú nhỏ từ trong ngực ra, chỉ vào phương hướng Thành Đông: "Đi đánh lạc hướng bọn họ cho ta."
"Chi chi chi chi?" Có thể giết không?
Thú nhỏ nghiêng đầu, vẻ mặt đơn thuần vô tội, Vu Hoan không nghe hiểu, lung tung gật đầu.
Thú nhỏ lập tức hưng phấn nhảy hai cái, mặt đất không hề ngoại lệ xuất hiện vài vết nứt.
Thú nhỏ chui vào trong bóng đêm, Vu Hoan rất nhanh liền phát hiện người bên kia hoàn toàn ngã xuống.
Vu Hoan: "..." Nàng chỉ là bảo nó đánh lạc hướng người dẫn bọn họ rời đi thôi mà!
Bọn người đó đều ngã rạp xuống, Vu Hoan cũng gần rủa xong một trận, nhanh chóng đi lên.
Trên đường cái Thành Đông đều có người tuần tra, thú nhỏ rất muốn một đường giết đi qua, Vu Hoan bận tâm Thiên Nguyệt, nên gắt gao đè nó lại.
Liên Mặc theo ở phía sau, thần sắc thản nhiên như cũ, mặt mày ôn hòa, giống như không nhìn thấy thú nhỏ giết người vậy.
"Ngươi xông loạn như vậy là vô dụng." Liên Mặc đột nhiên kéo Vu Hoan lại.
Bàn tay to rộng của hắn ấm áp, cũng giống như con người của hắn, cho người ta một loại cảm giác ấm áp dịu dàng.
Vu Hoan giật cánh tay ra: "Ngươi có ý kiến gì?"
Liên Mặc chậm rãi nở nụ cười: "Ngươi muốn tìm cái gì?"
"Thiên Nguyệt."
Tươi cười trên mặt Liên Mặc cứng đờ: "..." Không quen biết!
Thấy biểu tình Vu Hoan nghiêm túc, biết nàng không lấy hắn ra đùa, mới cong cong khóe miệng: "Thiên Nguyệt là?"
"Thiếu chủ cửa hàng Thịnh Gia."
Liên Mặc không biết chuyện lúc trước nhưng cũng đã nghe người khác từng nhắc đến, Vu Hoan có quan hệ với cửa hàng Thịnh Gia.
Vu Hoan chỉ nói đơn giản vài câu, Liên Mặc đại khái liền hiểu.
"Ngươi hoài nghi Phó Vinh bắt hắn?"
Vu Hoan gật gật đầu.
Trong lòng Liên Mặc có chút kỳ quái, Phó Vinh Thiên Phong Thành bắt Thiếu chủ Thịnh Gia làm cái gì?
Thiên Phong Thành chẳng qua chỉ là một thành trì nho nhỏ, bọn họ ở trong thành lợi hại, nhưng ở bên ngoài không đáng kể chút nào.
Linh Võ Vực vẫn luôn không có phái người thu phục nơi đây, nguyên nhân lớn nhất là vực chủ não phẳng, nói cái gì mà mọi người nên hoà bình ở chung.
Hoà bình ở chung cái lông á!
Linh Võ Vực là nơi hỗn loạn nhất, mà vực chủ kia là e sợ thiên hạ không loạn, như sợ địa bàn của hắn yên bình vậy.
"Nếu Phó Vinh muốn giấu người, chắc sẽ giấu ở dưới mí mắt của hắn. Ta dẫn ngươi đến phủ của hắn xem thử." Liên Mặc trầm tư một hồi.
Vu Hoan không ý kiến, ý bảo Liên Mặc dẫn đường.
Phủ của Phó Vinh ở vị trí trung tâm Thành Đông, bây giờ ở bên ngoài phủ có treo tấm lụa trắng, có không ít người đang tuần tra, hầu như không có điểm mù.
Vu Hoan cùng Liên Mặc lấy tư thế khó coi ngồi xổm trong một đống tạp vật, nhìn cửa lớn bên kia.
"Giết đi vào có phải tương đối dễ dàng hay không?" Vu Hoan nhìn trong chốc lát, liền có chút không kiên nhẫn.
"Chi chi chi chi!" Giết giết giết giết!
Cuối cùng Vu Hoan cũng nghe hiểu ngữ khí này của thú nhỏ.
"Tuy Phó Vinh xúc động dễ giận, nhưng bên người hắn có quân sư giỏi mưu kế. Giết đi vào không phải hành động sáng suốt." Liên Mặc nhỏ giọng giải thích.
"Một ngọn lửa đốt không phải được rồi sao?" Vu Hoan bĩu môi, đáng tiếc Dung Chiêu không ở đây, không thể tự nhiên phóng hỏa.
Từ từ...
Đàn Phượng Minh!
Vu Hoan xoẹt một cái móc Đàn Phượng Minh ra, Liên Mặc nhìn cây đàn đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt câm nín. Ngay lại bây giờ, còn có nhã hứng nhàn hạ thoải mái đánh đàn?
Nhưng sau khi hắn đánh giá toàn bộ cây đàn, trong lòng kinh hoàng một trận, cây đàn này là Đàn Phương Minh đúng không?
Ở trong điện Vị Ương, hắn từng đọc một cuốn sách cổ, trên đó ghi lại toàn bộ Thần Khí thượng cổ.
Hắn đã thấy Đàn Phượng Minh trong đó.
Tiếng đàn của Đàn Phượng Minh giết người, cũng có thể cứu người.
Vu Hoan sờ soạng Đàn Phượng Minh, nhớ tới Đàn Phượng Minh cũng không dùng được, lại cất nó về, đổi thành Nhiếp Hồn Sáo.
Liên Mặc: "..."
Trên người nàng rốt cuộc có bao nhiêu Thần Khí?
Vu Hoan buôn Nhiếp Hồn Sáo ra, Nhiếp Hồn Sáo bay bay trước mặt nàng, cây sáo xanh biết, nhìn qua đặc biệt tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ.
"Làm mấy người kia hôn mê cho ta." Vu Hoan nói chuyện với Nhiếp Hồn Sáo.
Nhiếp Hồn Sáo bất động.
Khuôn mặt ôn hòa của Liên Mặc có chút cứng đờ, Thần Khí còn có thể dùng như vậy, thì còn gọi là Thần Khí gì nữa!
Vu Hoan thấy Nhiếp Hồn Sáo bất động, làm thủ thế muốn bắt lấy Thiên Khuyết Kiếm, Nhiếp Hồn Sáo run lên, hóa thành sao băng bay nhanh về phía phủ của Phó Vinh.
Thiên Khuyết Kiếm: "..." Tiết tháo đâu tiết tháo đâu! Tiết tháo của Thần Khí bị ngươi ăn rồi sao?
Nhiếp Hồn Sáo: "..." Bị uy hiếp không phải ngươi, ngươi đương nhiên là có tiết tháo.
Nó không muốn bị Thiên Khuyết Kiếm chém!
Liên Mặc chỉ có thể dùng một chữ tới biểu đạt tâm trạng lúc này của hắn.
Đệch!
Xác định đó không phải giả mạo ngoại hình tương tự Thần Khí được ghi lại trong sách cổ chứ?
Nhiếp Hồn Sáo ở bên kia lung lay một vòng, người tuần tra trực tiếp ngã rạp xuống hết. Vu Hoan lập tức nhảy ra khỏi tạp vật, nghênh ngang từ cửa chính đi vào.
Nhiếp Hồn Sáo tự chủ phát ra âm thanh, người không bị nhằm vào là nghe không được. Cho nên, dọc theo đường đi trong tai Liên Mặc vô cùng an tĩnh.
Nhìn những người đó lao tới, đột ngột liền ngã xuống, Liên Mặc cảm thấy có chút quái dị, đây cũng thật quá dễ đi!
Từ
Vu Hoan nhìn bóng người chen chúc trong thư phòng, duỗi tay muốn đẩy cửa ra, Liên Mặc lại giành trước một bước, quay đầu lại mỉm cười: "Loại chuyện này, nữ hài tử sao lại có thể đi ở phía trước."
Dứt lời, bên trong truyền đến một trận xôn xao.
Liên Mặc hơi hơi dùng sức, cửa phòng đã bị đẩy ra, đem cảnh tượng hiện ra trước mặt Vu Hoan.
Phó Vinh được người khác che chở, đứng ở tận cùng bên trong, những người phía trước xếp thành một hàng đều là cấp bậc Thánh Chủ.
"Mở họp à?" Vu Hoan đi theo phía sau Liên Mặc đi vào, giống như bọn họ rất quen thuộc vậy.
Mọi người ngu người: "..." Người này ai thế? Ai vậy?
"Hôn mệ bọn họ trước đi." Vu Hoan bĩu môi, Nhiếp Hồn Sáo từ phía sau bay vào, bay qua bay lại một vòng những người đó, những người đó lập tức ngã xuống.
Phó Vinh khiếp sợ, đó là thứ đồ chơi gì?
Không phải... Hiện tại thứ nên lo lắng chính là sự an toàn của hắn mới đúng.
Vu Hoan vòng qua những người ngã xuống đất, đi đến đối diện Phó Vinh, trực tiếp ngồi xuống.
"Phó Vinh, chúng ta đến tâm sự chuyện nhân sinh đi!" Vu Hoan cười nhạt.
Tâm sự chuyện nhân sinh? Tâm sự cái rắm ấy!
Phó Vinh lúc này mới phản ứng lại: "Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?"
"Đi vào chứ sao! Thật ra ta cũng rất muốn bay vào, đáng tiếc gần đây ăn quá ít, không có sức lực." Vu Hoan vô cùng chân thành trả lời.
Phó Vinh: "..." Ai đờ mờ hỏi cái này hả!
Phó Vinh đánh lên bàn một cái, nhảy dựng lên, bàn tay chưởng về phía Vu Hoan, khoảng cách của bọn họ rất gần, muốn đánh được Vu Hoan cũng không phải chuyện khó gì.
Nhưng nháy mắt hắn nhảy dựng lên, trong tai đột nhiên vang lên một tiếng sáo.
Âm thanh kia rất nhẹ, rất uyển chuyển, lại làm suy nghĩ của hắn có cách nào chuyển động, đầu óc giống như không chịu sự khống chế của hắn nữa.
Đây là có chuyện gì?
Phó Vinh kinh hãi, thân mình cứng đờ, đột nhiên ngã trên bàn, đôi tay duỗi ra phía trước, rất giống tư thế bái lạy trời đất.
"Chậc chậc, ta chỉ là muốn tâm sự với ngươi, ngươi hà tất gì hành lễ lớn như vậy với ta? Ôi thật ngại quá!" Vẻ mặt Vu Hoan thẹn thùng nhìn Phó Vinh.