(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Tuyệt đối là bán đồng đội


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan vuốt cằm quan sát một lát, khi nàng đang muốn mò vào thì nơi xa có một bóng đen đi đến.


Thân hình kia, trong đầu Vu Hoan tự động hiện lên một bóng người, thành công dung hợp.


Đại Béo chắc đi ngang qua, cho nên rất nhanh đã vòng qua cái viện kia.


"Hôm nay ăn khuya cái gì ta..." Đại Béo vừa đi vừa tự nói chuyện.


"Ăn thịt người kho tàu thế nào?"


"Thịt kho tàu... được... thịt người?" Đại Béo bỗng dưng trừng lớn mắt nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.


Ngay khi hắn ngẩng đầu thì trước mắt tối sầm, một trận trời đất quay cuồng, liền tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu.


Cũng may hắn da dày thịt béo, cũng không cảm thấy đau lắm.


"Là là... là ngươi..." Đại Béo nhìn thấy rõ người đứng trước mặt mình, trực tiếp run lên.


Sao lại gặp nàng nữa rồi?


Hắn chỉ muốn đi ăn khuya thôi mà!


"Nhìn thấy ta không vui sao?" Vu Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Béo, ngây thơ vô tội hỏi.


Vui vẻ cái đầu quỷ ngươi ấy, ai mẹ nó muốn nhìn thấy đại ma đầu ngươi chứ!


"Ta mời ngươi ăn thịt người kho tàu thế nào? Tiếp tục ngây thơ vô tội.


Hắn thích thịt kho tàu, nhưng không thích thịt người kho tàu!


Hu hu hu... cứu mạng! Hắn bị đại ma đầu coi trọng!


Nội tâm của Đại Béo hỏng mất rồi, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.


Con ngươi Vu Hoan xoay chuyển, đang chuẩn bị tiếp tục hù dọa Đại Béo, Thẩm Thiên Lị bên cạnh có chút nhịn không được.


"Khụ khụ..."


Vu Hoan bĩu môi, ngữ điệu vừa chuyển: "Đại Béo, hỏi ngươi nha, trong viện kia là cái gì?"


Đại Béo run run thân thể, theo phương hướng Vu Hoan chỉ nhìn qua, nhanh chóng trả lời: "Đó là viện của Tam ca, bên trong chỉ có một mình Tam ca."


Vu Hoan buồn rầu xoa xoa tóc: "Tam ca của ngươi không được sủng ái à?"


Toàn bộ phủ đều giới nghiêm, chỉ duy nhất cái viện này lại lơ lỏng như vậy.


"Cũng... cũng còn được. Ở Chúc gia, cũng chỉ có Chúc Dung được sủng ái, còn lại con nối dỗi..." Đại Béo nói tới đây, thần sắc có chút thấp xuống.


"Thân thể của Tam ca không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng, cho nên trong viện của huynh ấy cũng không có nhiều người lắm." Có lẽ sợ Vu Hoan động thủ, Đại Béo thật tri kỷ giải thích với Vu Hoan một trận.


"Dẫn ta vào nhìn một cái." Vu Hoan chỉ chỉ viện kia.


"A..." Đại Béo trực tiếp há hốc mồm.


"A cái gì mà a. Có tin ta giết ngươi không?" Vu Hoan hung thần ác sát uy hiếp.


Đại Béo ngậm miệng lại, vội vàng gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết.


Vu Hoan định sờ đầu Đại Béo một chút tỏ vẻ hắn ngoan, nhưng vừa thấy một thân thịt mỡ của Đại Béo, Vu Hoan liền từ bỏ, đứng lên hất hất cằm: "Dẫn đường."


Tay chân Đại Béo cùng sử dụng, từ trên mặt đất gian nan đứng dậy, sửa sang lại y phục có chút hỗn loạn, lại cẩn thận nhìn Vu Hoan cùng Thẩm Thiên Lị.


Hít sâu một hơi, mới dẫn hai người vào cái viện kia.


Khi đi đến cửa viện, có người từ hai bên trên cây đại thụ nhảy xuống.


"Ngũ thiếu gia, hai vị này là?" Tầm mắt người nọ trực tiếp dừng ở trên người Vu Hoan và Thẩm Thiên Lị, vô cùng hoài nghi.


Vu Hoan dương cằm, dáng vẻ ta đây hơn người tùy ý cho người nọ đánh giá.


Thẩm Thiên Lị là một nhúm đen thui, không nhìn ra được gì.


Đại Béo có chút khẩn trương, trong nháy mắt hắn má hồm, hắn cảm giác phía sau lưng có dòng khí lạnh, lời đến bên miệng lập tức chuyển: "Đây là đại phu ta mời đến cho Tam ca, vào khám bệnh cho Tam ca."


Có lẽ Đại Béo thường xuyên làm việc này, nghe hắn nói như vậy, người nọ lập tức loại bỏ ánh mắt hoài nghi, khom lưng với Đại Béo.


"Ngũ thiếu gia, mời."


Đại Béo thấp thỏm bước vào sân, Vu Hoan và Thẩm Thiên Lị theo sát đó.


Cảm giác được người phía sau biến mất, Vu Hoan mới thu Thiên Khuyết Kiếm đang chống sau lưng Đại Béo về.


"Phía... phía trước chính là phòng của Tam ca." Đại Béo chỉ vào một cái phòng trong viện.


Vu Hoan dùng linh lực quét qua một vòng viện, không có bất cứ dao động kỳ quái gì.


Chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi?


"Kẽo kẹt~"


Bước chân Vu Hoan dừng lại, thân ảnh của Đại Béo cũng cứng lại, ánh mắt dừng ở cửa phòng bị mở ra.


Một thân ảnh cao lớn từ bên trong đi ra, ánh mắt đảo qua người Đại Béo, ngáp một cái, giọng nói lười nhác: "Tiểu Béo, ngươi đến rồi à?"


Đại Béo giống như nhìn thấy cứu tinh, thân thể cao lớn đột nhiên nhào tới người nọ.


"Thần đại ca, cứu mạng!" Thân thể Đại Béo cao lớn, linh hoạt trốn đến sau lưng nam nhân kia.


Thần Phong lại ngáp một cái: "Cứu cái gì mạng? Trúng độc hay là bị chém?"


"Không phải không phải, là bọn họ." Đại Béo lắc đầu, chỉ vào bọn Vu Hoan cáo trạng.


Ánh mắt của Thần Phong đảo qua trên người Vu Hoan và Thẩm Thiên Lị, mày hơi chau lại nhỏ đến người ta không phát giác ra được.


"Hai người này đều là bệnh nguy kịch, nhưng bổn thiếu gia không tiếp, miễn cho uổng phí y thuật của bổn thiếu gia."


Trên mặt Đại Béo vội vàng: "Thần đại ca, là bọn họ muốn giết đệ."


Sắc mặt Thần Phong không hề thay đổi: "Ngươi ngoại trừ có chút thịt ra thì có cái gì, giết ngươi rồi lốc thịt đem bán sao?"


Đại Béo cắn răng một cái, trực

tiếp xoay người chạy vào phòng, trong phòng truyền đến âm thanh rối tinh rối mù.


Thần Phong đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua trên người Vu Hoan, dừng ở trên người Thẩm Thiên Lị.


Khi Vu Hoan cho rằng hắn muốn nói gì đó thì hắn chỉ ngáp một cái, từ từ xoay người vào phòng.


Vu Hoan: "..." Tình huống của người này là thế nào?


Câu nói vừa rồi kia... bệnh nguy kịch là cái quỷ gì?


Vu Hoan xách theo làn váy, vài bước vọt vào trong.


Trong phòng, Đại Béo đang ôm một bóng ngươi gầy yếu, vừa khóc lóc kể lể.


Thần Phong dựa vào cây cột, bộ dáng mơ màng sắp ngủ.


"A a... Tam ca, chính là bọn họ, bọn họ uy hiếp đệ, còn muốn giết đệ." Đại Béo thấy Vu Hoan và Thẩm Thiên Lị tiến vào, hoảng loạn càng hung hơn.


"Ngươi còn lắc nữa là hắn sẽ chết." Thần Phong vừa ngáp vừa thong thả ung dung ném qua một câu.


Đại Béo sửng sốt, sau đó buông thân ảnh của người kia ra.


Sắc mặt người nọ nghẹn đến mức đỏ bừng, Đại Béo buông hắn ra, hắn mới mở miệng hít lấy hít để không khí.


Vu Hoan đánh giá người nọ một lần, mặc đồ ngủ, tóc tán loạn, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ cách cái chết không xa.


"Tiểu Ngũ, đệ đừng chạm vào huynh, huynh sợ huynh treo trước đệ." Chúc Hồng vừa lui về sau vừa xua tay với Đại Béo.


"Tam ca!" Đại Béo bất mãn kêu một tiếng.


Chúc Hồng suy yếu cười cười với Đại Béo, trực tiếp ngồi xuống ghế, xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người Vu Hoan đang xem diễn.


"Hai vị đến chỗ của ta có chuyện gì sao?" Có thể là do sinh bệnh, giọng nói của Chúc Hoàng nghe có chút hư vô.


"Tam ca, bọn họ muốn giết đệ." Đại Béo trả lời câu hỏi của Chúc Hồng.


Chúc Hồng trừng mắt nhìn Đại Béo, Đai Béo lập tức im miệng, trong mắt có tia ai oán.


Vu Hoan nổi da gà run lên, hai người này là huynh đệ ruột à?


Nói giỡn hả?


"Khụ khụ... cái kia... không có chuyện gì, ta chỉ vào nhìn xem một chút thôi. A, đúng đúng, hắn có việc, hắn là tới giết người.


Thẩm Thiên Lị: "..." Tuyệt đối là bán đồng đội.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện