(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Thẩm Thiên Lị buông vũ khí


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Sau khi nam nhân rời đi, người nọ cũng xoay người vào phủ vực chủ.


Thẩm Thiên Lị mới từ chỗ tối đi ra, cất bước đi vào phủ vực chủ.


Vu Hoan chần chờ tại chỗ nhìn hắc ảnh của Thẩm Thiên Lị, thẳng đến khi hắn sắp biến mất, nàng mới chậm rì rì đi theo.


Hình như Thẩm Thiên Lị không quan tâm Vu Hoan đi theo, tốc độ không nhanh cũng không chậm.


Ở trong phủ vực chủ, giống như đi qua chỗ không người.


Vu Hoan đưa mắt nhìn xung quanh, phủ vực chủ đương nhiên rất lớn, nhưng lại không có mấy ai.


"Chúng ta đi đâu vậy?" Vu Hoan tò mò hỏi: "Cướp bóc phủ vực chủ sao? Ở đây có thứ tốt à?"


Thẩm Thiên Lị: "..." Nha đầu này ngoại trừ giết người phóng hỏa cướp bóc thì còn biết cái gì?


Hắn không muốn nói chuyện với loại người biến thái này!


Không có được câu trả lời của Thẩm Thiên Lị, Vu Hoan cũng chỉ bĩu môi, kiên nhẫn đi theo phía sau.


Thẩm Thiên Lị vòng qua không ít viện, cuối cùng dừng trước một cái viện ở phía nam.


Viện này có người canh gác, Thẩm Thiên Lị lại tới phía sau nhảy vào.


Vu Hoan: "..." Quả nhiên nên chém Thẩm Thiên Lị tương đối có lời.


Rốt cuộc nàng đứt cọng dây thần kinh nào mà mới theo Thẩm Thiên Lị đến đây trèo tường?


Thật là điên rồi!


Vu Hoan ở phía sau tự mình tỉnh lại một trận, mà Thẩm Thiên Lị cũng ngừng lại.


Cây cối rậm rạp che lại thân thể của bọn họ, Vu Hoan theo tầm mắt của Thẩm Thiên Lị nhìn qua, đối diện là một cánh cửa sổ.


Nhưng cửa sổ kia đóng lại, căn bản không nhìn thấy bên trong có gì.


Chạy đến phủ vực chủ để nhìn một cánh cửa sổ?


Có bệnh à! Đệch mọe!


Thẩm Thiên Lị đứng ở đây chính là nửa ngày, Vu Hoan ngồi ở trên cây chống cằm, dáng vẻ nhàm chán muốn mốc meo luôn rồi.


"Này, ngươi nhìn đủ chưa vậy?" Vu Hoan ném cho người phía dưới một nhánh cây, vừa lúc nện trên mũ áo choàng của Thẩm Thiên Lị.


Nửa ngày Thẩm Thiên Lị không động đậy cuối cùng cũng nhúc nhích, hắn xoay người đi trở về đường cũ.


Vu Hoan: "..."


Vu Hoan nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống đuổi theo Thẩm Thiên Lị: "Thẩm Thiên Lị, ngươi nói một câu gì đi, ngươi như vậy thì chúng ta không có cách nào giao tiếp được đâu."


Thân thể Thẩm Thiên Lị cứng đờ: "..." Ai muốn giao tiếp với ngươi!


"Ngươi đi theo ta làm gì?" Thẩm Thiên Lị cân nhắc một chút mới lên tiếng.


"Không biết, có thể là úng não rồi!" Vu Hoan trả lời rất tùy ý, tùy ý đến độ khiến Thẩm Thiên Lị run rẩy một trận.


Cái gì gọi là có thể là úng não?


Không phải là vì thứ trên người hắn sao?


"Đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, ngươi đến đây làm gì? Ngắm cảnh sao?"


Loại chuyện này, rõ ràng chỉ có nàng mới có thể làm ra mà!


Cuối cùng, Vu Hoan cũng không biết được tin tức gì trong miệng Thẩm Thiên Lị.


Nhưng khi bọn họ đi ra ngoài, nghe thấy có người truyền đến tin tức của Chúc gia.


Chúc Dung bị giết, Chúc gia tuyên bố muốn khiến cho Bách Lý Vu Hoan chết không có chỗ chôn, chôn theo Chúc Dung.


Lúc ấy Vu Hoan trực tiếp ngu người.


Ngay cả một ngón tay của Chúc Dung nàng cũng chưa từng chạm vào, sao lại quăng nồi lên đầu nàng nữa rồi?


Cũng may sau đó còn nghe thấy Chúc gia còn muốn Thẩm Thiên Lị chôn cùng, trong lòng Vu Hoan mới cảm thấy cân bằng được một chút.


Thẩm Thiên Lị kỳ quái đánh giá Vu Hoan, bị người ta bôi nhọ mà sao nàng không tức giận một chút nào vậy?


"Ngươi không tức giận?"


Vu Hoan ăn điểm tâm, không chút để ý ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Tức giận? Tức giận cái gì?"


"Người không phải do ngươi giết, bọn họ bôi nhọ ngươi."


"Quen rồi." Vu Hoan vỗ vỗ tay: "Ai bảo ta là đại ma đầu không chuyện ác nào không làm trong truyền thuyết chứ."


Ánh mắt Thẩm Thiên Lị nhìn Vu Hoan càng thêm kỳ quái, nha đầu này đúng thật là...


Thẩm Thiên Lị ở trong thành lang thang, Vu Hoan liền đi theo sau hắn.


Hai người không nói chuyện, chỉ có khi Vu Hoan đói bụng, mới có thể gọi Thẩm Thiên Lị.


Bọn họ cũng từng gặp người của Thẩm gia, mỗi khi gặp được thì Vu Hoan chạy thật sự rất nhanh.


Chờ đánh xong rồi, nàng mới chậm rì rì ra tới.


Mà đến khi gặp người đến bắt Vu Hoan, Thẩm Thiên Lị cũng chạy đặc biệt nhanh.


Hai người dường như đã thương lượng.


Chẳng qua...


"Phiền quá đi!" Vu Hoan lười biếng duỗi eo, quay đầu nhìn Thẩm Thiên Lị bên cạnh: "Một người một nửa được không?"


Thẩm Thiên Lị hơi hơi gật đầu, dẫn đầu nhảy vào trong đám người kia.


Thẩm gia cùng Chúc gia liên minh.


Người hai bên chặn hai người trong một con hẻm nhỏ.


"Bách Lý Vu Hoan, chịu chết đi!"


"Chịu chết? Khẩu hiệu cho các ngươi đâu..." Thần sắc Vu Hoan lạnh băng, trong mắt không hề có cảm xúc gì.


Bị nàng nhìn như vậy, người của Chúc gia đều cảm giác như tiến vào mùa đông khắc nghiệt, hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể.


"Đừng sợ, ả chỉ có một mình còn chúng ta nhiều ngươi như vậy, lên!"


"Giết ả!"


"Giết!"


Vu Hoan cười cười, triệu hồi Kinh Tà Đao, trên không trung lập tức mây đen dày đặc, tiếng sấm sét ầm ầm.


Người của Chúc gia nhìn thấy Kinh Tà Đao, đều lộ ra chi sắc tham lam.


Vu Hoan hiểu rõ, những người này là vì Kinh Tà Đao!


Người của Thẩm gia cũng chú ý đến Kinh Tà Đao, những người đó đầu tiên là hoang mang, sau đó có mấy người vọt về phía nàng, ngay cả Thẩm Thiên Lị cũng không quan tâm.


Con người đều phải chết trong tham lam...


Những lời này là ai nói với nàng nhỉ?


Kinh Tà Đao thoát khỏi tay Vu Hoan, bay vào không trung, Thẩm gia bay thẳng đến Kinh Tà Đao.


Khi bọn họ sắp tiếp cận được Kinh Tà Đao, vài đường tia chớp to như cánh tay từ trên bầu trời đánh xuống.


Mục tiêu là ở giữa.


Mặc dù là như thế nhưng vẫn có người không cam lòng nhào lên Kinh Tà Đao.


Kinh Tà Đao đánh sét hết lần này đến lần khác.


"Đây là đao gì? Lợi hại như vậy?" Lý Nhuận tránh ở một bên, tia chớp lúc sáng lúc tối kia, chiếu lên thần sắc khiếp sợ của hắn.


Người bên cạnh Lý Nhuận cũng

tốt đến không chạy đi đâu được, đều là dáng vẻ đã chịu đả kích.


Nếu lúc ấy nữ nhân này dùng thanh đao đó đối phó bọn họ, bọn họ còn sống sót không?


"Lý ca, làm sao bây giờ?" Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Nhuận.


Nàng có thanh đao lợi hại như vậy, bọn họ đi lên chắc chắn là chịu chết.


Lý Nhuận trầm tư một lát, phất tay: "Rút, quay về bẩm báo hộ pháp."


Đoàn người yên lặng không một tiếng động rời khỏi trong vòng xoáy gió bão.


Mà sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, có hai người dừng ở vị trí lúc nãy của bọn họ.


Hai người đều là lão già, hạc phát đồng nhan*, mặc bạch y bay bay, giống như cao nhân đắc đạo.


(Hạc phát hồng nhan: 鹤发童颜: tóc bạc mặt hồng hào; già nhưng vẫn tráng kiện. Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.)


"Đó là Kinh Tà Đao?" Trong đó có một lão già có chút không xác định mở miệng.


Kinh Tà Đao, là do Quyết Yển đồ đệ đứng đầu của Sáng Thế Thần luyện chế.


Dẫn cửu thiên kiếp lôi, lực phá hoại mạnh nhất.


"Chắc là không sai." Lão già bên cạnh gật đầu.


"Đầu tiên là Long Tộc hiện thế, không ngờ cả Kinh Tà Đao cũng xuất thế, sợ là thiên hạ sắp rối loạn."


Hai lão già không nói chuyện nữa, yên tĩnh nhìn cuộc chiến bên kia.


Kết cục thắng thua sớm đã định.


Có Kinh Tà Đao là Thần Khí nghịch thiên trong tay, những người đó làm gì là đối thủ của Vu Hoan?


Vu Hoan cơ bản là chỉ đứng ở dưới xem diễn, Kinh Tà Đao tự mình đứng ở đó đánh đến vui vẻ.


Ngưng Bích Kiếm của Thẩm Thiên Lị cũng không phải ăn chay, giải quyết những người của Thẩm gia cũng không phải chuyện khó.


"A..." Âm thanh thét chói tai tới có chút đột ngột, lại rất có lực xuyên phá.


Thành công hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Thiên Lị.


Ở phía trước hắn là người của Thẩm gia đang giang dẫn theo một thiếu nữ: "Thẩm Thiên Lí, buông vũ khí xuống, bằng không ta giết ả ta!"


Quả nhiên Thẩm Thiên Lị dừng động tác, nhưng không buông Ngưng Bích Kiếm ra.


"Thẩm Thiên Lị, buông vũ khí." Người đang bức ép thiếu nữ rống to với Thẩm Thiên Lị.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện