Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Thần Phong đi không nhanh, cho nên Vu Hoan rất mau đã đuổi kịp hắn.
Dáng vẻ Thần Phong còn chưa tỉnh ngủ, đánh giá Vu Hoan một lần, hơi chút kéo ra khoảng cách, tiếp tục lắc lư đi về phía trước.
Vu Hoan đen mặt, nàng là vi khuẩn, sẽ lây bệnh sao?
"Thần công tử, nghe nói ngươi là người của Thiên Y Cốc?" Vu Hoan nở nụ cười lương thiện.
Thần Phong không hứng thú gật đầu, điều này rất nhiều người đều biết.
"Cho dù ta có là người của Thiên Y Cốc, cũng không thể nào cứu được ngươi." Thần Phong chậm rì rì nói một câu.
Vu Hoan dừng chân, hơi chau mày: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?" Năm lần bảy lượt nói nàng bệnh nguy kịch, hiện giờ lại nói cứu không được nàng?
Thân thể của nàng...
Ngoại trừ cổ lệ khí kia...
Chẳng lẽ hắn cũng nhìn ra được?
Nghe nói tổ tiên của Thiên Y Cốc đã từng chịu ân của Sáng Thế Thần. Nếu thật sự là như thế vậy nhìn ra được thì cũng không có chuyện gì lạ.
Thần Phong ngáp, ánh mắt lười biếng lướt qua người Vu Hoan, thật lâu sau, hắn mới thong thả ung dung mở miệng: "Nếu ngươi có tiền khám bệnh, bổn thiếu gia cũng có thể nói với ngươi."
Tiền khám bệnh?
Nàng đi đâu cướp tiền khám bệnh cho hắn, nàng nghèo đến vang leng keng.
"Tiểu Hoan Nhi, ta có thể cho nàng mượn nha." Trước mặt đột nhiên nhiều thêm một đôi tay, linh thạch an tĩnh nằm ở trong tay kia, tiếng nói quen thuộc kia vang lên.
Tư Hoàng...
Vu Hoan quay đầu, liền đối diện với cặp mắt đào hoa kia, chứa đầy ý cười nhẹ nhàng lạnh nhạt, trong ánh mắt đó có hình bóng ngược của nàng.
Nếu không phải nàng quá hiểu biết người nam nhân này, chắc chắn nàng sẽ luân hãm vào.
Thần Phong đánh giá Tư Hoàng một lát, thần sắc cũng không thay đổi.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Câu này không phải Vu Hoan hỏi, mà là Thần Phong hỏi.
Hình như bây giờ Tư Hoàng mới chú ý tới Thần Phong, tươi cười trên mặt tăng lớn không ít: "Tiểu Phong Nhi, lâu rồi không gặp ngươi đã lớn như vậy rồi."
Thần sắc của Thần Phong cuối cùng cũng thay đổi, có chút vặn vẹo: "Không được gọi ta là Tiểu Phong Nhi."
"Các ngươi biết nhau?" Vu Hoan nhướng mày, tên biến thái Tư Hoàng này sao ở đâu cũng quen người thế?
Tư Hoàng cười khẽ: "Gặp qua vài lần. Lần trước gặp mặt, hắn vẫn là tên tiểu tử chưa mọc tóc. Lúc ấy hắn thú vị hơn bây giờ nhiều."
Vu Hoan thương hại nhìn Thần Phong liếc mắt một cái, lại là một cây non bị tên biến thái này tàn phá.
"Nếu đã quen biết thì dễ làm rồi." Vu Hoan khoanh tay, cười vô cùng hồn nhiên: "Tư Hoàng, ta dẫn ngươi đi chơi nhá?"
"Được đó. Đi đâu chơi?" Tư Hoàng nhanh chóng đồng ý.
Vu Hoan hắc hắc cười hai tiếng, cố ý đè thấp âm lượng: "Ta tính đi cướp Thiên Y Cốc, ngươi dẫn đường cho ta hén?"
Tư Hoàng chớp đôi mắt đào hoa, lông mi thật dài đang run rẩy: "Tiểu Hoan Nhi, nàng điên rồi?"
Vu Hoan: "..." Ta mới không điên!
"Cướp Thiên Y Cốc, mạnh miệng đấy." Thần Phong ở bên cạnh nói tiếp: "Ngươi biết Thiên Y Cốc là nơi nào không? Lấy tình trạng cơ thể của ngươi chống được Thiên Y Cốc còn khó, nói gì đến việc cướp Thiên Y Cốc..."
"Tiểu Phong Nhi." Tư Hoàng đột nhiên gọi một tiếng.
Thần Phong liếc Tư Hoàng một cái, lại nhìn nhìn Vu Hoan, trong mắt dường như đang cân nhắc cái gì đó.
"Trong Thiên Y Cốc cũng không có thứ gì tốt, ta dẫn nàng đi cướp lấy thứ khác thú vị hơn được không?" Tươi cười trên mặt Tư Hoàng không giảm chút nào.
Nhưng Vu Hoan lại cảm thấy nụ cười kia phá lệ chói mắt, Tư Hoàng có chuyện gạt nàng.
Không...
Từ lúc bắt đầu, hắn đã có chuyện gạt nàng.
Hắn gạt nàng cũng đâu phải là một việc duy nhất!
Trong mắt Vu Hoan hiện lên một màu sắc khác, nàng bỗng nhiên sinh ra tâm tư phản nghịch, mở miệng liền nói: "Thiên Y Cốc ta định rồi."
Hắn không phải không cho nàng đi sao?
Nàng càng muốn đi.
"Tiểu Hoan Nhi..." Trên mặt Tư Hoàng lộ ra thần sắc bi thương, đáng thương hề hề nhìn chằm chằm nàng: "Người ta đều là vì muốn tốt cho nàng, sao nàng có thể đối xử với người ta như vậy!"
Thần Phong quỷ dị đầy mặt, con hàng trước mặt này vẫn là Tư Hoàng hắn biết sao?
"Ngươi vì muốn tốt cho ta?" Vu Hoan cười lạnh một tiếng: "Tư Hoàng ngươi dám vuốt lương tâm thề không?"
Tư Hoàng lập tức giơ tay lên: "Tư Hoàng ta thề với trời, mọi chuyện Tư Hoàng ta làm đều là vì Tiểu Hoan Nhi."
Vu Hoan: "..." Quên mất con hàng này tùy tiện thề như ăn cơm bữa.
"Lệ khí trong thân thể ngươi đã trưởng thành đến trạng thái không thể khống chế rồi, chỉ cần một cơ hội thì ngươi sẽ hoàn toàn bị nó cắn nuốt." Giọng nói không nhanh không chậm của Thần Phong vang lên.
"Ầm!"
Gần như là đồng thời, thân ảnh của Thần Phong bay ra ngoài, đụng vào trên vách tường bên cạnh.
"Khụ khụ..." Thần Phong chống mặt đất ngồi dậy, khóe miệng có ý cười thống khoái: "Ngươi có phải phát hiện ra sức mạnh trong cơ thể không thể hiểu được tăng trưởng hay không? Mà bản thân ngươi lại rơi vào tình huống không thể khống chế?"
"Thần Phong!" Tư Hoàng một bước xa vọt qua, bóp chặt cổ Thần Phong, lệ khí trên mặt trầm trọng xưa nay chưa từng có: "Ngươi còn dám nói bậy một câu, có tin ngay bây giờ ta giết ngươi không?"
Vu Hoan tay phải vuốt tay trái, nhẹ nhàng cọ xát.
Nàng dùng cách khác khôi phục thực lực, nhưng tốc độ khôi phục thực lực vượt xa dự liệu của nàng.
Hơn nữa, lúc trước xác thật xuất hiện tình huống không thể khống chế.
Nàng tưởng nàng quá nóng
"Ta có phải nói bậy hay không thì trong lòng nàng ta cũng đã có đáp án." Thần Phong không chút nào sợ hãi ánh mắt giết người của Tư Hoàng, trong mắt toàn là đắc ý.
Cơ thể Tư Hoàng hơi hơi run rẩy, một quyền đánh về Thần Phong.
Hỗn đản!
Tư Hoàng ném Thần Phong ra, đi đến trước mặt Vu Hoan, hô hấp hỗn độn, có vẻ chân tay có chút luống cuống.
"Tiểu Hoan Nhi..."
"Lời hắn nói là sự thật?" Vu Hoan ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.
Tư Hoàng mím môi, duỗi tay kéo Vu Hoan vào trong ngực: "Tiểu Hoan Nhi, rất nhanh ta sẽ tìm được cách, nàng sẽ không sao hết."
Thân thể Vu Hoan cứng đờ, tùy ý để Tư Hoàng ôm mình, ánh mắt có chút dại ra.
"Ta còn có thể chịu được bao lâu."
Tư Hoàng buộc chặt cánh tay, ôm Vu Hoan càng khẩn, thật lâu sau giống như mới hạ quyết tâm nói: "Nếu cơ hội không xuất hiện thì nàng sẽ ổn thôi."
Cơ hội...
Vu Hoan đẩy Tư Hoàng ra, khuôn mặt rất bình tĩnh: "Ta không thể trì hoãn nữa, chỉ còn ba viên cuối cùng thôi."
"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng ngơ ngác nhìn nàng.
Vu Hoan chậm rãi cong khóe môi: "Ta không sao, từ lúc bắt đầu, ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi."
Thần Phong lau vết máu ở khóe miệng, lắc mình đi tới: "Đừng bi quan như vậy nha, bổn thiếu gia có cách cứu ngươi."
Tư Hoàng mắt lạnh đảo qua, trong mắt lập lòe hàn mang.
Thần Phong không sợ hãi chút nào, thậm chí còn có chút đắc ý.
Vu Hoan hơi hơi ghé mắt, biểu cảm trên mặt đã khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc: "Ngay cả Tư Hoàng cũng không có cách, ngươi thì có cách gì?"
"Nếu bổn thiếu gia có thể tự xưng là thần y, không có chút bản lĩnh thì đó chẳng phải bị người ta chê cười à?" Thần Phong khoe khoang một trận: "Hắn đúng là lợi hại thật, nhưng có một số thứ hắn cũng không thể nào chạm vào, bổn thiếu gia nói đúng không? Tư Hoàng?"
Tư Hoàng trầm mặc.
Vu Hoan đột nhiên giữ chặt tay Tư Hoàng, xoay người đi trở về: "Không cần."
Thần Phong hơi hơi kinh ngạc, khóe miệng nâng lên vài phần, xem quan hệ của hai người này còn phức tạp hơn so với hắn biết nhiều.