"Anh...anh sao vậy?" Lộ Lộ hỏi. Anh không nói gì, ánh mắt thật vọng nhìn về hướng cô vừa mới đi.
"Không sao" Mặc dù anh nói không sao nhưng vừa nhìn đã thấy anh có vấn đề rồi. Lộ Lộ lo lắng hỏi han anh "Anh chắc chứ?"
"Ừ" Anh định lên xe đi về thì bị Lộ Lộ giữ lại "Anh không định chở em về à?" Cô ta bĩu môi cầm lấy tay anh lắc qua lắc lại dỗi hờn. Đúng lúc này Lâm An mới thoát được chỗ đông người và đang định tiến ra thì nhìn thấy một màn này, cô đứng yên tại chỗ nhìn.
Xem ra rất giống đôi tình nhân nhỉ, cô xen vào chắc sẽ chở thành bóng đèn mất, trong lòng cô cảm giác mất mát cực kì nhiều, cô quay ngược dứt khoát bước lại vào trong, vậy mà vừa nãy cô còn định đi về với anh xem ra là người ta không đến đón cô rồi.
Diệp Tử thấy cô bước vào khác thường liên chạy lại hỏi thăm thì cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh cô đang nhìn chằm chằm về phía hai người kia đang khá mờ ám, Diệp Tử cũng nhận ra người đàn ông kia chính là người mà đã đưa đón cô suốt 5 tháng trời.
Suốt bao năm nay Lâm An vẫn cô đơn một mình và không cho phép một người đàn ông nào được bước vào cuộc đời mình. Người đàn ông kia - Lục Phong chắc chính là ngoại lệ của cô, vậy mà