Lâm An và Lục Phong đến một nhà hàng và vào 1 phòng riêng, Lâm An ra vẻ trầm trồ anh "Ghê vậy, mới sáng anh cho em ăn nhà hàng luôn cơ à?"
"Ừ"
Anh thì gọi đồ còn cô thì mở điện thoại xem tin tức "Trời ạ" Lâm An than vãn. Thấy vậy Lục Phong liền hỏi "Sao thế?"
"Em và anh vừa mới ra ngoài một tí đã có người soi mói và chụp hình rồi này, bây giờ dân cư mạng cứ rần rần lên" Cô nói rồi đưa chi anh xem cái ảnh chụp hai người ra khác sạn cùng với nhau.
Anh nhìn xong không nói gì còn cô tiếp tục than vãn "Lần sau phải cẩn thận hơn mới được"
Anh tay chống cằm nhìn cô "Làm người nổi tiếng khổ nhỉ?"
"Khổ lắm, nhưng phải khổ vậy mới có tiền"
"Không cần làm nữa, về nhà anh nuôi em"
Gì đây, mới sáng sớm đã muốn cho cô ăn thính sao? Sao dạo này cái tên này suốt ngày nhả mấy cái câu mà đậm chất ngôn tình thế nhỉ, cô khó hiểu nhìn anh không nói nhưng một lúc sau mới lại lên tiếng "Anh đang trêu em đúng không?"
Anh không do dự đáp lại "Không, anh nói thật"
Anh nói như vậy cô cũng chẳng biết nói gì, nhìn chằm chằm vào mặt anh "Anh...."
"Anh thích em" Anh tỏ tình luôn cơ, cái dáng vẻ của anh vẫn rất nhàn hạ, tay chống cằm nói một cách nhẹ nhàng, mắt thì nhìn chằm chằm vào cô. Cô cứng họng không nói gì được đúng lúc