Giang Hạo Hiên đưa tay lên trán xoa bóp, sao anh lại có thế thích một người mà con gái không ra con gái, con trai không ra con trai thế này. Nói thật ngay cái hồi gặp cô lúc lớp 8 anh đã thầm thương trộm nhớ cô đến giờ và cũng như biết được thành tích học tập của cô. Không thể giúp cô ôn bài chỉ có thể ném phao mong cô qua kì thi mà thôi
Anh biết với loại phụ nữ không ra phụ nữ thế này anh phải mạnh tay hơn nữa, anh kéo tóc cô dậy "Có học không?"
"Đau, bỏ ra" Cô bị anh lôi, tức giận tay cấu mạnh vào tay anh lôi ra
[...]
"Đến rồi, tạm biệt anh" Nói rồi cô đi xuống xe mà không nghe anh nói gì thêm, anh nhìn theo bóng lưng của cô, thất vọng tràn trề. Anh quay xe lại và tiến về hướng công ty mới của mình. Vì công ty mới mở lên lượng công việc rất nhiều, đương nhiên phải rất cố gắng
Cô bước vào đoàn làm phim nhìn thấy Diệp Tử thì thắc "Chị hôm qua đi đâu vậy?"
"Hôm qua chị muốn đi mua đồ cho em đấy nhưng mà ở đấy tắc quá, chị không vượt được, em thông cảm" Diệp Tử kể xong thì cô thở dài rồi cũng gật đầu thông cảm
"Tất cả mọi người mau thay quần áo đi" Đạo diễn cầm cái loa hô to, nghe vậy thì Diệp Tử lập tức tháo cái túi của cô ra và cất đi còn mau chóng trang điểm nữa
"Nhanh lên, nhanh lên"
Lâm An nhanh chóng thay ra bộ quần áo của mình và mặc vào đò là một bộ trang phục cổ trang, mặc dù lên hình thì đẹp thật đấy nhưng thật chất