Đợi đến khi mọi chuyện gần như đã xử lý xong xuôi, ánh mắt Nam Di mới đặt lên người Nam Nhiễm đang ngồi bên cạnh.
"Tam hoàng muội, muội cảm thấy thế nào?"
Trúc Thanh đứng sau Nam Nhiễm, nghe hai người kia nói còn cảm thấy bất công thay cho chủ tử nhà mình nhưng lại không thể lên tiếng.
Dù gì người ngồi trước mặt cũng là Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa luôn miệng nói Ninh Khuynh Thành không có lỗi.
Nhưng nha hoàn của nàng ta làm sao có thể nhận sai người?
Chẳng lẽ ngay cả quý nhân đi dạo phố với một nha hoàn đang chạy trốn cũng không thể phân biệt?
Bọn họ rõ ràng đang nhắm vào Tam công chúa.
Trưởng công chúa không giúp đỡ muội muội ruột của mình thì cũng thôi đi, còn cố tình đi giúp đỡ người ngoài.
Thật khiến người khác khó chịu.
Những chuyện như thế này cũng không phải mới phát sinh một lần hay hai lần.
Lần trước, Ninh Khuynh Thành kia khiêu khích Tam công chúa trước mặt mọi người, Tam công chúa chỉ đánh nàng ta một bạt tay để hả giận.
Cuối cùng lại phải nghe theo lời của Trưởng công chúa, đi xin lỗi nàng ta.
Tâm của Trưởng công chúa rõ ràng hoàn toàn hướng ra bên ngoài.
Trúc Thanh có hơi đau lòng nhìn công chúa điện hạ nhà mình.
Sợ là lần này, công chúa lại phải chịu thiệt.
Ai ngờ, lại nghe Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ một câu.
"Trưởng tỷ xử lý chẳng ra làm sao!"
Lời này của cô vừa ra, cả hoa viên liền lâm vào yên tĩnh.
Ngay cả người trong cuộc là Trưởng công chúa Nam Di cũng sửng sốt không nói lên lời, chỉ biết chớp mắt vài cái.
Có lẽ, nàng ta chưa từng nghĩ tới Nam Nhiễm sẽ thẳng thừng chống đối nàng ta trước mặt người khác như thế này.
Vẻ mặt của Nam Di thâm trầm, rất khó đoán nàng ta đang giận hay vui.
Nàng ta chậm rãi hỏi.
"Vậy Tam hoàng muội cảm thấy nên xử lý thế nào?"
Nam Nhiễm cắn một miếng điểm tâm.
Hô lớn: "Người đâu."
A Trạch công công cầm phất trần trong tay, bước nhanh tới.
"Tam công chúa, ngài có gì phân phó?"
Hắn ta đã tới rất lâu.
Nhưng nhìn thấy trong đình hình như đang tranh cãi chuyện gì đó, liền im lặng đứng bên ngoài đợi.
Hắn ta là thái giám của Vương phủ, không tiện nhúng tay vào chuyện của hoàng thất.
Một tay Nam Nhiễm chống cằm.
Tay còn lại đặt trên bàn.
Miệng nói: "Mang theo hai thị vệ đến phủ của Ninh Khuynh Thành đưa nha hoàn kia đến đây."
Nói xong, cô lại nhìn về phía Trúc Thanh, phân phó.
"Ngươi biết nàng ta, ngươi cũng đi theo đi."
Trúc Thanh giật đầu nhận lệnh.
"Vâng! Công chúa điện hạ!"
Nam Nhiễm vừa mới phân phó xong mọi chuyện.
Ninh Khuynh Thành liền luống cuống chớp mắt một cái.
Mở miệng: "Công chúa điện hạ, làm người nên biết khoan dung độ lượng."
Nam Nhiễm còn chưa nói lời nào.
A Trạch đã phì cười trước.
Trước đây, hắn ta luôn cảm thấy Ninh Khuynh Thành là một người hiểu lễ nghi, biết tiến lùi đúng lúc.
Nhưng