Nam Di thở dài, tựa hồ cũng bị chân tướng trước mắt dọa sợ.
"Không nghĩ tới, Khuynh Thành sẽ nhất thời hồ đồ làm ra chuyện đại nghịch như thế này."
Trưởng công chúa không đành lòng, buồn phiền liếc mắt nhìn Ninh Khuynh Thành một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm Phượng Cửu Tô.
"Tâm tư dễ xúc động như vậy, ngày sau sao có thể gả đi, giúp phu quân dạy dỗ con cái? Không bằng, phạt nàng sao chép [Kinh Kim Cương] một trăm lần, cấm túc một năm để nàng nhớ kĩ chuyện ngày hôm nay. Vương gia thấy thế nào?"
Khóe môi Phượng Cửu Tô khẽ cong, nở nụ cười nhẹ.
Không đồng ý cũng không phản đối.
Nhưng Ninh Quốc ở bên kia đã nhanh chóng tạ ơn.
"Cảm tạ Trưởng công chúa đã nhân từ, chắc chắn tiểu nữ sẽ nhớ kỹ bài học ngày hôm nay, tuyệt đối không tái phạm!"
Trưởng công chúa thở dài.
"Sau này, đừng có xúc động như vậy nữa."
Ninh Quốc vội vàng dập đầu.
"Vâng, tuyệt đối sẽ không!"
Hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng đem hình phạt giảm xuống thấp nhất.
Phượng Cửu Tô thấy thế vẫn không có ý kiến chỉ đưa mắt nhìn Nam Nhiễm đang ngồi bên cạnh mình.
Chậm chạp mở miệng.
"Tam công chúa, nàng cảm thấy thế nào?"
Nam Nhiễm còn chưa trả lời đã nghe thấy Trưởng công chúa ý vị thâm trầm trường(*) nói một câu.
"Tam hoàng muội, làm người không thể quá đuổi cùng gϊếŧ tận, trên đời này không ai biết một người khi bị dồn ép quá mức sẽ có thể làm ra chuyện gì. Hơn nữa, từ trước đến giờ, Tam hoàng muội chỉ tiếp xúc với hậu cung, còn chuyện này liên lụy đến gia quyến của quan viên trong triều, hoàng muội vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn."
Lời này của nàng ta vô cùng dễ hiểu.
Nàng ta không muốn Nam Nhiễm mở miệng xen vào.
Mặc dù chỉ là nêu lên ý kiến nhưng cũng phải biết được bản thân có xứng hay không xứng.
Phượng Cửu Tô duỗi tay, cầm lấy túi tiền của Nam Nhiễm.
Hắn sờ thử một chút, mí mắt nâng lên, nhìn lướt qua Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm cũng học theo động tác của hắn mà sờ túi tiền của bản thân.
Sau đó, cô lấy kim ấn của Phượng Cửu Tô ra.
Nam Nhiễm vừa lấy ra, người thứ nhất có phản ứng chính là Lễ Bộ thị lang Ninh Quốc đang quỳ trên đất.
"Kim ấn của Vương gia!"
Nam Di nghe ông ta nói, có hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Nam Nhiễm nhìn thái độ của mọi người.
Vừa đặt kim ấn kia lên bàn đá.
Vừa chậm rãi nói: "Chặt tay, đưa đi sung quân."
Nam Nhiễm mới dứt lời, Phượng Cửu Tô đã phì cười.
Môi mỏng cong lên, nhẹ nhàng cười hai tiếng, hơi thở lạnh băng trên người cũng tan đi không ít.
"Cầm kim ấn của bổn vương, mỗi câu mỗi chữ nàng nói đều đại biểu cho lời nói của bổn vương. Lời đã nói ra, không thể thu