Diệp Tử Đào nghe hắn hùng hồn nói những lời này, hoảng hốt một lúc lâu rồi giống như nghĩ ra chuyện gì đó.
Không thể tin được mở miệng.
"Mấy nam tử lúc trước ta vừa ý, sau khi gặp mặt lại không hiểu được vô duyên vô cớ biến mất, thậm chí còn thành thân với người khác, tất cả đều do ngươi giở trò?"
Bước chân của Phượng Tử Thời hơi ngừng lại, ánh mắt thoáng đảo qua người Diệp Tử Đào ở trong lòng.
"Còn vừa ý nam tử khác?"
Nội tâm của Phượng Tử Thời lúc này hoàn toàn là dấm chua.
Vừa ý người khác, còn không muốn gả cho hắn.
Phượng Tử Thời cười lạnh một cái.
"Xem ra đưa nàng đến am ni cô cũng là một lựa chọn không tồi."
Diệp Tử Đào trợn tròn mắt, không dám tin những lời mình vừa mới nghe được.
Rõ ràng là hắn giở trò quỷ khiến nàng mãi không thể gả ra ngoài.
Khiến nàng trở thành trò cười của mấy nữ tử khuê các trong kinh thành.
Hiện tại hắn còn dám ở đây đúng lý hợp tình đòi đưa nàng đến am ni cô?
Diệp Tử Đào cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Nhìn chằm chằm Phượng Tử Thời một hồi, hai mắt liền ửng đỏ, nước mắt chảy ra không ngừng.
Thấy một màn này, Phượng Tử Thời nhanh chóng ngừng bước, ngẩn người.
Nữ nhân trong lòng không hề báo trước đã khóc lớn.
Vừa khóc vừa mắng.
"Phượng Tử Thời, sao ngươi có thể hư như vậy! Rõ ràng là ngươi làm sai, hiện tại còn uy hiếp ta. Ta cứu ngươi mà ngươi đối xử như vậy với ta sao."
Càng nói càng thấy ủy khuất, tiếng khóc cũng vì thế mà mỗi lúc mỗi lớn hơn.
Nếu lúc trước nàng biết người nàng cứu sẽ phá hư nhanh duyên của nàng.
Còn khiến nàng trở thành trò cười của cả kinh thành như hôm nay.
Thì nàng nhất định sẽ không cứu hắn.
Phượng Tử Thời lăn lộn trong thế giới ngầm của kinh thành lâu như thế.
Còn trường hợp gì chưa gặp qua?
Dù là cảnh tượng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, hắn cũng chỉ bình thản đứng một chỗ quan sát.
Hiện giờ, vừa thấy nữ nhân trong ngực khóc lớn.
Lại có chút luống cuống không biết nên làm thế nào.
Vừa rồi còn mở miệng buông lời hung ác, nháy mắt đã đặt người xuống đất, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành.
Hắn có chút bất lực.
Không biết nên làm thế nào để dỗ dành người khác.
Chỉ biết cúi đầu, lau nước mắt cho nàng.
Xoa xao một hồi, gương mặt trắng nõn của Diệp Tử Đào lại ửng đỏ.
Động tác của hắn vô cùng vụng về, có cảm giác nếu cứ tiếp tục lau nữa sẽ khiến mặt nàng bị thương.
Diệp Tử Đào không muốn hắn lau nước mắt cho nàng, càng không muốn ở gần hắn,
Nghĩ muốn chạy đi chỗ khác.
Kết quả, chân vừa mới chạy được hai bước đã bị người kéo trở về.
Đầu cứ thế theo quán tính va nhẹ vào ngực hắn.
Phượng Tử Thời thở dài.
"Ta sai rồi!"
Giọng nói nghe có chút buồn.
Diệp Tử Đào cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch trong ngực hắn.
Nghe thấy hắn xin lỗi mình,