Người cần tìm thì không thấy đâu nhưng người muốn tránh lại xuất hiện trước mắt nàng.
Trong thính đường, Phượng Tử Thời mặc một thân hắc y, nổi bần bật giữa đám người.
Sau lưng hắn chính là một dàn sính lễ vừa được đưa tới.
Diệp Tử Đào không biết nên nói cái gì, hai má đỏ ửng.
Lẳng lặng cầm khăn tay, cúi đầu đứng một chỗ.
Phượng Tử Thời bước tới gần nàng.
"Nàng còn chưa nói có nguyện ý hay không."
Ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm rãi.
Như đang đợi nàng cho hắn một đáp án khiến hắn ưng ý.
Diệp Tử Đào nói thầm: "Mẫu thân của ta rất thích ngươi, dù ta có đồng ý hay không cũng phải gả cho ngươi."
Sính lễ đã nhận, còn kéo hắn ở lại ăn cơm, ngay cả nữ nhi của mình cũng quên mất.
Chỗ nào còn quản nàng đồng ý hay không?
Phượng Tử Thời thấy bộ dáng phiền muộn của nàng, hai mày hơi nhíu lại.
Từng bước ép sát.
"Nàng không muốn?"
Đáy lòng Diệp Tử Đào hiện tại đang rất loạn.
Nàng cũng không biết bản thân có nguyện ý hay không.
Bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ tới tình huống bản thân sẽ ở bên Tử Thời.
Càng chưa bao giờ nghĩ sai về mối quan hệ của bọn họ.
"Ta không biết."
Phượng Tử Thời ép Diệp Tử Đào vào trong góc.
Cúi đầu, âm trầm nhìn nàng, giống như hôm nay phải hỏi cho ra đáp án mới chịu dừng lại.
"Nàng có yêu ai không?"
Diệp Tử Đào nghĩ nghĩ: "Mẫu thân của ta."
Phượng Tử Thời hơi sửng sốt.
"Ngoại trừ bà ấy."
"Không có."
"Vậy nàng có ghét ta không?"
"Không có."
"Ngoại trừ ta, bên ngoài sẽ không có người nào dám lấy nàng. Ta sẽ không cưới trắc phi hay nạp thêm tiểu thiếp, cũng không ra ngoài tìm hoa hỏi liễu. Tình cảm giữa phu thê có thể từ từ bồi dưỡng."
Nói một hồi, Phượng Tử Thời lại ôm nàng vào trong lòng.
Giọng nói từ tốn, chậm rãi, giống như chuyện gì cũng có thể từ từ thân lượng.
Nhưng sau khi cân nhắc kĩ càng còn không phải là ý tứ dù muốn hay không cũng chỉ có thể gả cho hắn?
Bất quá Diệp Tử Đào lại cảm thấy những lời này rất có lý.
Suy nghĩ một lúc lâu.
Mới chậm rì rì giơ tay, ôm chặt eo hắn.
"Ừ."
Nàng nhỏ giọng đồng ý.
Phượng Tử Thời nghe nàng đáp ứng, sống lưng căng chặt mới dần dần thả lỏng.
Sự lo lắng trong đáy mắt cũng nhạt dần rồi biến mất.
Nô bộc trong phủ tới tới lui lui thấy quận chúa nhà mình đang ôm ôm ấp ấp cô gia tương lai.
Chỉ có cảm giác hai người họ thật ân ái.
Cả đám đều đông loạt mỉm cười.
Toàn bộ trên dưới Diệp phủ đều hân hoan vui mừng.
Không bao lâu sau, việc Phượng Tử Thời đưa sính lễ đến cầu hôn Diệp Tử Đào đã bị truyền khắp kinh thành.
Mà mẫu thân của đương sự, Nam Nhiễm công chúa hiện tại đang ở đâu?
Dưới ánh hoàng hôn, mặt trời đang lặn dần xuống núi.
Trong một quán nước nhỏ hẻo lánh ở kinh thành.
Một nữ tử, ăn bận y phục được làm từ tơ lụa thượng hạng, vừa nhìn qua đã biết chắc hẳn là chủ tử của nhà nào đó.
Phải cẩn thận hầu hạ.
Nữ tử bỏ hết miếng hoàn thánh trên muỗng vào miệng, chậm rãi thưởng thức hương vị thơm ngon của nó.
Bởi vì nằm trong góc đường hẻo lánh, nên không có quá nhiều người qua lại.
Nữ