Hắn mở miệng: "Đừng có đi theo."
Tần Nhất đứng tại chỗ, cúi đầu cung kính: "Vâng."
Vừa mới trả lời đã thấy thân ảnh Đường Khô biến mất.
Giờ Tý, nửa đêm.
Nam gia.
Trong sân, trước cửa phòng Nam Nhiễm.
Một thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện dưới cây đào.
Chính là cái vị nửa đêm tự nhiên chạy ra ngoài, gia chủ của Đường gia, Đường Khô.
Đường Khô nhìn căn phòng trước mắt.
Nhẹ mím môi.
Nắm chặt tay.
Tựa hồ còn có chút khẩn trương.
Đi đến trước cửa phòng.
Bởi vì thời tiết nóng bức nên có một cánh cửa sổ vẫn còn để mở.
Vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở chiếc giường bên cạnh.
Nữ nhân kia nằm trên giường, đã sớm ngủ say.
Hắn đứng bên ngoài cửa sổ, im lặng nhìn Nam Nhiễm.
Hơi thở lạnh nhạt quanh người từ từ tan chảy.
Đứng được một lúc.
Bỗng nhiên Tinh Chỉ xuất hiện trước mặt hắn.
Tinh Chỉ nhìn thấy người tới là ai thì có hơi sửng sốt.
Ban nãy nàng cảm thấy có người đến nên mới ra ngoài nhìn thử.
Không nghĩ tới lại là Đường gia chủ.
Đường Khô dời tầm mắt khỏi cửa sổ.
Đôi mắt hờ hững không chút gợn sóng nhìn Tinh Chỉ.
Sau đó, Đường Khô liền biến mất.
Tinh Chỉ nhìn thấy trước mắt đột nhiên không có ai, cả người đều ngây ngẩn.
Mới vừa rồi, rõ ràng người kia là gia chủ Đường Khô.
Chắc chắn không phải là ảo giác.
Không ngờ trên đời này lại có người có tu vi cao cường đến như vậy.
Gió lạnh thổi qua, chỉ để lại một mùi đàn hương nhàn nhạt.
Sáng sớm hôm sau.
Nam Nhiễm tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra, đã thấy có một người nam nhân đang ngồi trong phòng của mình.
Đường Khô lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế hoa lê.
Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Trên mặt không hề có cảm xúc, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Hắc Long lặng lẽ mở miệng: [ký chủ, hôm nay trời mới tờ mờ sáng thì hắn đã ngồi trong phòng, đợi cô gần một canh giờ.]
Nam Nhiễm chống thân thể, dựa người vào gối mềm ở sau lưng.
Một lọn tóc rũ xuống, đại khái là còn chưa tỉnh ngủ.
Lông mi run nhẹ, như sắp nhắm mắt.
Nửa ngày sau, mới mở miệng: "Hình như đã nhiều ngày rồi ta chưa đi tìm chàng."
Đường Khô mím môi.
Hơi thở lạnh lẽo quanh người ngày một có xu hướng tăng thêm.
Nam Nhiễm liếc hắn một cái: "Ta có một số việc cần làm."
Nam Nhiễm vẫn nằm trên giường, không có ý định bước xuống đất nửa bước.
Nếu như cô xuống giường, cô cũng không biết mình sẽ làm gì dạ minh châu nữa.
Tiểu Hắc Long cực kỳ cảm động: [ký chủ, cố lên, cô có thể mà!]
Một lát sau.
Nghe Đường Khô hờ hững nói một tiếng: "Ừ."
Xem như đáp lời Nam Nhiễm nói.
Đường Khô đứng dậy.
Đi ra ngoài sân.
Nhưng cũng không rời đi hẳn.
Chỉ đứng dưới gốc cây anh đào.
Im lặng không nói gì, chỉ đứng đó đợi.
Tiểu Đào nhìn tình huống này, có chút khẩn trương.
Nói thật, nàng có hơi sợ