Mặt của Nam Tiểu Lục tái nhợt, ánh mắt thống khổ, tức giận công tâm đến mức ngất đi.
Hệ thống cảm thấy âm thanh kia giống như tên nam nhân này đang ăn đường vậy.
Nam Nhiễm đứng dậy.
Tầm mắt thoáng đảo qua những người ở đây.
Còn bốn người tỉnh táo, tất cả đều đang liều mạng bò ra ngoài.
Đáng tiếc, chân đã gãy.
Bò cũng không bò được bao xa.
Tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng kêu ầm ĩ.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Một lần lại một lần vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Tinh Chỉ chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này.
Trong lòng có chút gì đó không đành lòng.
Vừa nhìn thấy Nam Nhiễm cầm thanh chủy thủ đầy máu kia đứng lên.
Liền không nhịn được mở miệng.
"Tiểu thư..."
Tinh Chỉ muốn nói lại thôi.
Nam Nhiễm nâng mí mắt lên, nhìn nàng.
Tuy Tinh Chỉ là yêu thú nhưng so với nhân loại, tấm tính nàng lương thiện hơn rất nhiều.
Ở trên người nàng không hề có sự khát máu chém gϊếŧ của động vật.
Nam Nhiễm thưởng thức thanh chủy thủ trong tay.
"Cảm thấy ta quá tàn nhẫn?"
[Tách]
[Tách]
Máu dính trên chủy thủ nhỏ giọt rơi trên mặt đất.
Tinh Chỉ không nói chuyện.
Nam Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, ánh dương chói mắt làm đôi mắt cô hơi híp lại.
"Kim Đan bị hủy, thiên tài trăm năm khó gặp từ đây ngã xuống. Về sau, thân thể của ta suy yếu, so với người thường thậm chí còn không bằng. Hủy hoại cả đời ta, biến ta thành một phế nhân nửa sống nửa chết. Ngươi cảm thấy ta chỉ nên thuyết giáo hắn ta vài câu, không nên đào Kim Đan?"
Nghe vậy, Tinh Chỉ lắc đầu.
"Không... không, tiểu thư, Tinh Chỉ không có ý này."
Chỉ là nàng chưa bao giờ gặp qua trường hợp nào máu tanh như thế này.
Nam Nhiễm thờ ơ, nói tiếp: "Chẳng qua chỉ khiến hắn ta trả giá đại giới mà thôi."
Cô thật đúng là người tốt, chỉ khiến hắn ta ăn một chút khổ.
Vẫn giữ mạng của hắn ta lại để hắn ta tiếp tục sống.
Một khi đã phạm sai thì đều phải chịu phạt, đây là lẽ đương nhiên.
Nam Nhiễm ném thanh chủy thủ kia xuống đất.
Đào Kim Đan thôi mà.
Mệt mỏi quá.
Nam Nhiễm mở miệng: "Còn những kẻ khác, cắt đứt gân tay gân chân."
Lúc này, Tinh Chỉ không hề do dự.
Cầm lấy thanh chủy thủ trên mặt đất.
Từ từ ra tay.
Ba đầu, tay nàng còn hơi run.
Nhưng khi nàng nghe được giọng nói đầy căm hận của một nữ tử trong số đó.
"Các ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta phải kêu phụ thân ngũ mã phanh thây(*) các ngươi, băm thành nhân thịt cho chó ăn!"
Tinh Chỉ liền dừng tay lại.
Tầm mắt dời lên người nữ tử kia.
Một chút ý định hối cải nàng ta cũng không có.
Thậm chí còn điên cuồng hơn.
Tinh Chỉ bỗng nhiên hiểu ra tại sao tiểu thư lại