Gia chủ Nam gia hiền lành, sờ sờ chòm râu ngay cằm.
"Hôm nay Đường gia chủ tới đây là có chuyện gì?"
Lúc trước, khi gia chủ Nam gia nhìn Đường Khô, luôn cảm thấy người này quá lạnh nhạt, bất cận nhân tình.
Ở chung không được tốt.
Nhưng từ khi hôn sự của hắn và Lăng nhi được định ra.
Lão ta lại cảm thấy, hắn rất tốt.
Nhìn trái nhìn phải đều thấy thuận mắt.
Giọng nói của Đường Khô vẫn hờ hững như ban đầu.
"Người đính hôn với ta phải là đích nữ Nam gia."
Nam gia chủ cười gật đầu: "Đương nhiên là tiểu nữ."
Vốn lão ta còn muốn lấy toàn bộ Nam gia làm của hồi môn cho Lăng nhi.
Nào ngờ, Đường Khô lại chỉ định người gả cho hắn phải là đích nữ Nam gia, còn vị trí gia chủ, vẫn để lão ta ngồi như cũ.
Sở dĩ lão ta đồng ý đưa ra toàn bộ Nam gia.
Bởi vì có tính toán riêng.
Nam Nhiễm đã thành niên.
Vị trí gia chủ Nam gia này cuối cùng cũng sẽ thuộc về Nam Nhiễm.
Với người bên ngoài, lão ta chỉ tạm quản lý thay mà thôi.
Trong những đứa con của lão ta, dù là thủ đoạn hay tiền đồ, chỉ có Lăng nhi là hợp ý lão ta nhất.
Lấy toàn bộ Nam gia làm của hồi môn, kỳ thực cũng vì để ngày sau, cho Nam Lăng kế thừa Nam gia, trở thành chủ nhân của Nam gia.
Sẽ có Đường Khô chống lưng.
Mà Nam Nhiễm chỉ có một gia tộc nhỏ đứng sau.
Cho dù có muốn tính sổ, với năng lực của Nam Nhiễm thì làm được gì?
Hiện giờ, Đường Khô lại không muốn Nam gia.
Vậy thì càng tốt.
Không ngờ Đường Khô lại vừa ý nữ nhi của lão ta.
Hai người tình đầu ý hợp, sau này có thể hoàn toàn dựa vào Đường gia mà không cần trả bất cứ giá nào.
Nam Nhiễm chỉ dựa vào một mình, không thể tạo ra sóng gió gì.
Mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của lão ta.
Thế nhưng tính toán này từ ban đầu đã sai rồi.
Lúc này, Đường Khô hờ hững mở miệng: "Người mà ta muốn cưới là đích nữ Nam Nhiễm."
Hắn vừa nói, vừa di chuyển nhẫn ngọc màu đen trong tay.
Căn bản không thèm vòng vo với Nam gia chủ, trực tiếp chỉ tên.
Đường Khô vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Nam giả chủ cứng ngắc.
"Nam... Nam Nhiễm?"
Hai vị gia chủ nói chuyện ở đại sảnh.
Tần Nhất đứng bên ngoài, cấm không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Ai không biết còn tưởng Tần Nhất là thị vệ của Nam gia.
Ánh chiều tà chiếu xuống, tạo ra chiếc bóng thật