Sau đó cũng xoay người leo lên lưng người.
Mới vừa ngồi ổn, một mũi tên nữa đã bay vút qua người cô.
Tiếp theo là vô số mũi tên khác nhau.
Nam Nhiễm một tay ôm eo Diệp Tử Đào.
"Trở về."
Vừa nói, vừa dùng khúc cây trong tay ngăn cản mũi tên bay tới.
Hai chân Diệp Tử Đào run rẩy, ngay cả việc kẹp chặt bụng ngựa cũng làm không xong.
Nhưng vẫn cắn răng, thúc ngựa.
"Đi."
Con ngựa kia dường như cũng hiểu được nguy hiểm cận kề nên một đường chạy như điên.
Cung vũ sau khi công kích được một thời gian cũng dần dần biến mất.
Thấy vậy, Diệp Tử Đào thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp thúc ngựa chạy về doanh trại.
Thời điểm nhìn thấy thị vệ trấn thủ trước doanh trại, trái tim bị treo ngược của Diệp Tử Đào cuối cùng cũng buông xuống.
"Chúng ta đã về tới nơi rồi, đã về tới rồi!"
Nàng vừa đến doanh trại đã phát hiện không khí ở đây vô cùng áp lực, giống như bị thứ gì đó đè nén.
Hơn nữa, có rất nhiều thị vệ đã bị điều động đi.
Lúc này, thị nữ chuyên hầu hạ bên cạnh Diệp Tử Đào cũng đã chạy tới.
Vui mừng nói.
"Quận chúa, tốt quá, ngài đã trở lại an toàn."
Dứt lời, thị nữ kia liền nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, vội vàng thông báo tình hình hiện tại với quận chúa nhà mình.
"Quận chúa, hôm nay trường săn của chúng ta có thích khách. Nhiếp Chính Vương vẫn còn chưa trở về. Nghe bọn họ nói, sợ rằng... sợ rằng đã xảy ra chuyện bất trắc."
Nam Nhiễm vốn dĩ không để ý đến.
Nhưng Nhiếp Chính Vương gặp chuyện bất trắc?
Cô ngẩng đầu: "Hắn có mang theo kim ấn không?"
Hệ thống: [...]
Thị nữ vừa thấy cái áo thô kệch trên người Nam Nhiễm, liền quát lớn: "To gan."
Loại vấn đề này, một mã phu có thể hỏi sao?
Đây là đại nghịch bất đạo.
Mà Diệp Tiểu Đào vừa nghe, ánh mắt liền nhìn về phía Nam Nhiễm, trịnh trọng nói.
"Ta biết ngươi rất lợi hại, người như ngươi không nên cả đời ở đây chăn ngựa... Nếu ngươi có thể cứu được biểu ca ta, nhất định sẽ một bước lên mây!"
Dứt lời, Diệp Tử Đào liền xoay người xuống ngựa.
Nam Nhiễm vẫn im lặng, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Diệp Tử Đào.
Chỉ thấy, giây tiếp theo, Diệp Tử Đào đã giơ tay lên vỗ một cái vào mông ngựa.
Quát lớn.
"Đi."
Vèo một cái, Nam Nhiễm bị con ngựa chở thẳng vào rừng.
Sự tình xảy ra đột ngột nhưng vẻ mặt của Nam Nhiễm vẫn bình thản, hai tay nắm chặt dây cương.
Cả người xốc nẩy, lên xuống theo từng hành động của con ngựa.
Cuối cùng, đến lúc chịu không nổi, Nam Nhiễm mới mở miệng.
"Tiểu Hắc."
[có mặt, có mặt.]
"Làm thế nào để nó dừng lại?"
Tiểu Hắc Long kinh ngạc: [ký chủ, cô không biết