Chỉ cúi đầu, đứng đó.
Vẻ mặt lạnh nhạt, dáng đứng thẳng tắp giống như một khúc gỗ.
Ánh mắt Phượng Cửu Tô chuyển lên người Nam Nhiễm đang đứng bên cạnh.
Nhàn nhạt đánh giá cả người cô từ trên xuống dưới một lượt.
Sau đó, mới mở miệng: "Không biết đại danh của anh hùng là gì?"
Nam Nhiễm giơ tay tháo chiếc khăn xám ở trên đầu mình xuống.
Mái tóc đen nhánh xõa tung dưới ánh hoàng hôn.
Ánh chiều tà đỏ rực bao phủ cả khoảng trời, phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của Nam Nhiễm.
Mái tóc rũ xuống, che mất một bên vai trắng nõn.
Chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ xinh.
Cô nhíu mày, tư thái lười nhác: "Ta là nữ tử."
Ánh mắt của Phượng Cửu Tô lại đảo quanh gương mặt của Nam Nhiễm lần nữa.
Sau đó lập tức dời sang chỗ khác.
"Chưa từng gặp qua nữ tử nào có hành vi cuồng dã như thế."
Tầm mắt Nam Nhiễm hướng ra xa, nhìn cả khoảng trời đỏ rực ở phía trước, giải thích một cách đúng lý hợp tình: "Đó là vì cứu ngươi."
Cô không đề cập tới việc này còn tốt, vừa nhắc tới việc này, ánh mắt Phượng Cửu Tô lại trở về trên người Nam Nhiễm.
Thấy nữ nhân này giơ bàn tay nhỏ xíu ra, định nắm lấy tay mình.
Hắn rũ mắt, giơ một ngón tay lên.
Chỉ vào trán Nam Nhiễm, dùng sức đẩy người ra xa một chút.
"Ngươi thấy, bổn vương cần ngươi cứu?"
Vốn dĩ sự tình đều nằm trong sự khống chế của hắn.
Nào ngờ, nữ nhân này đột nhiên cưỡi ngựa gϊếŧ tới.
Cẩn thận nghĩ lại, nàng làm như vậy hoàn toàn không giống như muốn cứu hắn.
Mà đúng hơn là muốn cướp người.
Thời điểm hai người đang nói chuyện, bỗng có một ám vệ xuất hiện, đưa một tờ giấy tới.
"Vương gia."
Vừa dứt lời, cuốn giấy đã nằm trong tay Phượng Cửu Tô.
Tờ giấy kia khá cũ, đã bị ố vàng, trên mặt chỉ viết vài chữ đơn giản.
Sau khi xem xong, hắn nâng hai mắt lên.
Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện.
"Bao Nhiễm Nhiễm, con gái của một thợ săn."
Nhưng tầm mắt của Nam Nhiễm vẫn luôn ngước nhìn đường chân trời đỏ rực ở phía xa.
Lúc này, một bầy chim nhạn từ đâu bay qua, làm cho hình ảnh này càng thêm sinh động.
Đến khi hệ thống nhịn không được mở miệng: [ký chủ, cô tên Bao Nhiễm Nhiễm, Bao Nhiễm Nhiễm chính là cô.]
Hệ thống vừa nói xong, Nam Nhiễm liền dời tầm mắt mình về đặt trên người dạ minh châu.
Hơi gật đầu.
"Là ta."
Cô thản nhiên gật đầu, không hề nhìn ra một chút mất tự nhiên nào.
Đôi môi mỏng của Phượng Cửu Tô khẽ cong.
"Ngươi đã cứu ta, là công thần, sao lại không có phần thưởng cho được. Nghĩ muốn cái gì?"
Nụ cười của hắn giống như một bông hoa nở rộ giữa mùa xuân.
Nam Nhiễm nhìn bộ dáng tươi cười của hắn.
Mê đắm đến mức nhìn chằm chằm tận ba giây.
Như vậy đã đủ biết người này lớn lên đẹp