[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (14)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan trọng nhất đó là thời điểm "hắn" nhìn thấy nàng lại không vì thân phận quận chúa của nàng mà khom lưng uốn gối nịnh nọt lấy lòng.

Được rồi, Diệp Tử Đào thừa nhận, nàng có ý tưởng bồi dưỡng "hắn" trở thành thành vị hôn phu lý tưởng trong tương lai của mình.

Đáng tiếc, hiện tại bởi vì "hắn" là một nữ nhân mà ý tưởng này đã bị bóp chết từ trong nôi.

Nam Nhiễm lùi về sau một bước.

Sau đó, vòng qua bên cạnh Diệp Tử Đào, đi thẳng đến phòng bếp nhỏ.

"Ta vẫn luôn là nữ nhân."

Dứt lời, bóng lưng hoàn toàn biến mất ở ngã rẽ.

Diệp Tử Đào đứng đó, thở dài một tiếng.

Không có hôn phu thì thôi.

Tới cũng đã tới rồi, sao có thể không vào vấn an biểu ca được?

Nhưng nàng thật sự không muốn đi vào.

Diệp Tử Đào hít sâu một hơi, nâng váy lên.

Đi về phía thư phòng.

Bước lên bậc tam cấp được lót ngọc thạch, đứng trước cửa thư phòng.

Cẩn thận dò hỏi.

"Biểu ca, muội là Tử Đào. Hôm nay tới đây để vấn an biểu ca."

Dứt lời, Diệp Tử Đào lập tức tự mình bổ não.

Nếu biểu ca không muốn gặp nàng, nàng sẽ chạy thật nhanh tuyệt đối không xuất hiện ở đây làm biểu ca chướng mắt.

Khiến biểu ca không có thời gian phê duyệt quốc gia đại sự.

Nếu biểu ca muốn gặp nàng, vậy nàng sẽ nhanh chóng đi vào, vấn an xong sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không chậm trễ, không có ý kiến!

Tỳ nữ đứng phía sau Diệp Tử Đào cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của chủ tử nhà mình.

Cuối cùng, bên trong cũng có động tĩnh.

Thanh âm nhàn nhạt vang lên.

"Vào đi."

Diệp Tử Đào giơ tay, cẩn thận đẩy cửa phòng ra.

Bước từng bước nhỏ đi vào.

Nụ cười tươi treo ở trên mặt.

"Biểu ca vạn an."

Quận chúa đại nhân nỗ lực giữ vững tâm tình.

Quả nhiên, biểu ca đang ở thư án phê duyệt tấu chương.

Biểu ca mặc một thân y phục trắng, hơi thở quanh người lạnh nhạt.

Khuôn mặt sắc sảo, đẹp như tượng tạc.

Phượng Cửu Tô đặt bút lông trong tay xuống.

Ngẩng đầu, nhìn nàng.

"Hôm nay nghĩ gì mà lại đến đây?"

Thanh âm nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác như đang nói đến việc trong gia đình.

Nhưng vừa nghe lời này, Diệp Tử Đào đã quỳ xuống.

Cúi đầu.

"Biểu ca, Tử Đào muốn đến xem biểu ca có bị thương hay không. Hơn nữa đã lâu muội cũng chưa đến thỉnh an biểu ca."

Thanh âm của Phượng Cửu Tô không chút dao động.

"Vậy ư?"

Hắn vừa nói vừa duỗi tay cầm một tờ tấu chương khác lên xem.

Thong thả, ung dung lật xem từng trang một.

Nhưng lại không có ý định nói tiếp.

Diệp Tử Đào lúc này giống hệt một con chim cút, nhỏ bé quỳ trên nền đất.

Im lặng, không hề dám mở miệng nói một câu.

Vì thế, lúc Nam Nhiễm mang hộp đồ ăn tiến vào liền nhìn thấy khung cảnh yên tĩnh như bức tranh này.

Nam Nhiễm mở hộp đồ ăn ra.

Đi đến trước trường kỷ(*).

Đặt tất cả đồ ăn lên trên bàn nhỏ.

Bình thường trường kỷ đặt trong thư phòng là để mỗi lúc chủ nhân mệt nhọc có thể nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Nam Nhiễm lại đem nó thành chỗ đựng thức ăn.

Cô lấy ba phần điểm

tâm ở bên trong ra.

Lần lượt là bánh hoa sen, bánh hạt sen, bánh hoa quế lạnh.

Nam Nhiễm nhìn Phượng Cửu Tô đang bận xem tấu chương.

Rồi đưa mắt nhìn Diệp Tử Đào quỳ trên đất không dám ngẩng đầu.

Cuối cùng mọi sự chú ý đều đặt lên người Phượng Cửu Tô.

Có lẽ, ánh nhìn của Nam Nhiễm quá rõ ràng.

Khiến Phượng Cửu Tô không thể làm ngơ, khóe môi của hắn khẽ cong lên ý cười.

Ngẩng đầu lên.

Hắn ném tấu chương lên bàn.

[Lạch cạch] một tiếng.

Diệp Tử Đào rút người lại giống hệt một con chim cút.

Một tay Phượng Cửu Tô chống trán, con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm Nam Nhiễm đứng cạnh trường kỷ.

Nửa ngày sau mới mở miệng.

"Ngươi dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm bổn vương, người không biết còn tưởng ngươi muốn ăn sạch bổn vương."

Nam Nhiễm nghe hắn nói vậy, lập tức duỗi tay, bưng một đĩa điểm tâm lên.

Cầm lấy một cái bánh, cắn một miếng.

Bánh hoa sen nhân đậu đỏ, vừa cắn vào hương thơm của hoa sen đã tràn ngập trong miệng, lại thêm đậu đỏ mềm bùi ngọt mà không ngán.

Mọi thứ như hòa quyện với nhau tạo nên một hương vị khó tả, ăn ngon cực kỳ.

...

(*) Trường kỷ: Trường kỷ là một loại ghế truyền thống của các nước Đông Nam Á. Một bộ trường kỷ truyền thống gồm 3 món đồ cơ bản: 2 chiếc ghế dài (gọi là ghế trường kỷ) và một chiếc bàn. Ghế dài có kích thước là 2m với chiều dài này trường kỷ có thể cho nhiều người ngồi. Một bàn rộng đặt giữa hai trường kỷ. Về kiểu dáng, có rất nhiều kiểu dáng khác nhau và được đóng trên các chất liệu gỗ khác nhau nhưng chủ yếu vẫn là gỗ cụ. Các sản phẩm này không chỉ được trong nước ưa chuộng mà còn là một mặt hàng đồ gỗ mỹ nghệ được nhập khẩu ra nước ngoài, chủ yếu là thị trường Trung Quốc.[Edit] [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ - Chương 273: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (14)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện