Diệp Tử Đào uống hết chén trà trong tay mình.
Tâm tình phấn chấn lên một chút.
"Không quan trọng, tương lai còn dài."
Dù sao biểu ca của nàng cũng chưa từng để ý cô nương nhà nào.
Tuy Bao Nhiễm Nhiễm hiện tại chỉ là một thị nữ.
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng về biểu ca.
Chỉ cần biểu ca thật sự thích nàng.
Thì Bao Nhiễm Nhiễm nhất định có thể trở thành Vương phi!
Có lẽ, càng sợ cái gì thì càng hiểu rõ cái đó.
Đúng hơn là không thể không để ý.
Giống như Diệp Tử Đào với Phượng Cửu Tô.
Phượng Cửu Tô là bóng ma từ nhỏ trong lòng Diệp Tử Đào.
Đương nhiên nàng phải tìm hiểu vài phần về hắn để còn biết mà tránh.
Nghĩ vậy.
Diệp Tử Đào lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở đối diện.
Trưa rồi.
Chắc biểu ca cũng sắp dùng bữa?
Ừm.
Nàng vẫn nên chạy trước thì hơn.
Trong đầu vừa hiện lên ý tưởng này.
Quận chúa đại nhân liền nâng váy chạy mất.
A Trạch đứng trước cửa canh giữ, thấy bộ dáng hấp tấp của Diệp Tử Đào.
Mỉm cười lắc đầu.
Vị quận chúa này tính tình khá tốt, tâm tư đơn thuần, là một người rất tốt để ở chung, chỉ là cái tính tình hấp tấp này có hơi không ổn.
...
Bởi vì những chuyện Diệp Tử Đào nói.
Nam Nhiễm nghe lọt tai.
Buổi tối.
Thị nữ vào phòng ngủ sắp xếp lại chăn gối còn bưng than thả vào chậu than.
Bọn thị nữ ngựa quen đường cũ.
Chỉ cần thấy buổi tối trời trở lạnh.
Đều sẽ tự giác mang than vào đốt, đặt trong phòng.
Cũng dùng lò sưởi để làm ấm chăn mền.
Nam Nhiễm đứng trước thư án, giúp Phượng Cửu Tô mài mực.
Phượng Cửu Tô lật xem tấu chương.
Nửa ngày sau, mở miệng: "Không chuyên tâm, màu mực không đều."
Nam Nhiễm ngẩng đầu lên.
Đưa tay ra, cọ cọ mu bàn tay hắn.
Động tác lật tấu chương của Phượng Cửu Tô dừng lại.
Mí mắt hơi nhắc lên, nhìn Nam Nhiễm, ngữ điệu nghe không ra vui hay giận.
"Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn."
Nam Nhiễm mở miệng.
"Nghe nói, thân thể ngươi rất yếu, chịu không nổi cái lạnh của đêm đông."
Phượng Cửu Tô nhắc mi.
"Thì sao?"
Đôi môi đỏ của Nam Nhiễm khẽ cong, tay nắm chặt quần áo của hắn.
"Người nô tỳ rất ấm."
Cho nên phải để cô chạm vào người hắn nhiều mới đúng.
Phượng Cửu Tô hơi bất ngờ.
Ánh mắt đầy thâm ý.
"Hả? Tự tiến cử?"
Nam Nhiễm giật giật tay áo của hắn.
"Không thể?"
Tuy cô nắm rõ một số lễ nghi quy tắc đơn giản của thế giới này.
Nhưng vẫn có những thứ không thể hiểu được.
Nhìn dáng vẻ của Phượng Cửu Tô còn tưởng rằng vì thân phận của Nam Nhiễm thấp kém nên không thể có ý nghĩ mơ tưởng đến hắn.
Kết quả, Phượng Cửu Tô lại mỉm cười.
Môi khẽ cong lên.
"Người đâu?"
Thị nữ đang chuẩn bị than vội vã đi tới.
"Có nô tỳ."
Phượng Cửu Tô ném tấu chương trong tay lên bàn.
"Đem tất cả chậu than và lò sưởi trong tay mang ra ngoài."
Thị nữ vừa nghe lời này, có hơi sửng sốt.
Do dự.
"Vương gia, trời bên ngoài rất lạnh."
Phượng