[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (26)


trước sau

Nghĩ vậy, Nam Nhiễm cảm thấy hơi khó chịu.

Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, đó là tiền của quận chúa.]

Nam Nhiễm: "Ta."

Hệ thống nói thầm, ký chủ cô như thế có khác gì với thổ phỉ đâu?

Đương nhiên chuyện này hệ thống chỉ dám nghĩ trong lòng.

Không dám nói ra.

Mấy tên ăn vạ trong phòng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới ba tiểu cô nương kia cũng dám đuổi tới đây.

Một người trong đó rất cảnh giác.

Âm thầm vòng tới cửa sau, cẩn thận xác nhận.

Xác nhận xong mới trở về.

"Chỉ có ba người các nàng."

Tức khắc gã nam nhân có dáng người cao gầy vừa nãy còn đang có suy nghĩ đáng khinh kia nhanh chóng lên tinh thần.

Đứng dậy.

Ánh mắt không kiêng nể đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.

"Tiểu cô nương, có dám đi vào không, chúng ta cẩn thận tâm sự đi?"

Gã vừa dứt lời.

Diệp Tử Đào liền nhanh chóng kéo Nam Nhiễm đang chuẩn bị đi vào lại.

Vẻ mặt nôn nóng.

"Chúng ta đi thôi. Có chuyện gì về phủ rồi hẵn nói."

Nhưng lời này vừa ra.

Đã nghe thấy thị nữ ở đằng sau la lớn.

"A!!"

Chỉ thấy một nam nhân ở giữa mày có một nốt ruồi lớn từ trên tường nhảy xuống.

Vẻ mặt đáng khinh ngăn lại đường lui của các nàng.

Ép ba người các nàng đi vào trong nhà.

Diệp Tử Đào và thị nữ sợ tới mức dán chặt lên người Nam Nhiễm.

Ba người cứ thế đi vào trong sân.

Nam nhân giữa mày có nốt ruồi kia nhanh chóng giơ tay khóa cửa lại.

Sờ sờ miệng.

"Không chạy được nữa rồi."

Vừa nói vừa cởi lưng quần.

Càn rỡ cười lớn: "Đúng là chưa từng thử qua tư vị của thiên kim tiểu thư bao giờ."

Hành vi càn rỡ của gã khiến Diệp Tử Đào và thị nữ của nàng sợ đến mức run rẩy.

Vốn dĩ Nam Nhiễm chỉ muốn lấy tiền lại thôi.

Cô ngước mắt đảo nhanh qua những người này một lượt.

"Không cho?"

Nhàn nhạt nói.

Mà giọng nói của cô lọt vào lỗ tai những người này.

Làm bọn chúng cười to một trận.

Nam nhân gầy yếu kia nhích lại gần cô.

"Cho, sao lại không cho. Ngươi muốn nhiều hay ít, giai đều cho."

Vừa cười vừa muốn sờ soạng người Nam Nhiễm.

Chỉ là gã ta chưa đắc ý được quá ba giây.

Đã bị Nam Nhiễm đã lăn ra đất.

Trước ánh mắt và vẻ mặt bất ngờ của bọn họ.

Nam Nhiễm thản nhiên rút một cây trâm bạc hình phượng hoàng giương cánh trên đầu Diệp Tử Đào ra.

Hơi híp mắt, một chân đạp thẳng lên người của nam nhân gầy yếu kia.

Ngắm vô cùng chuẩn xác.

Một trâm đâm thẳng vào hạ bộ của gã.

Cũng không biết cô dùng lực

mạnh thế nào mà cả cây trâm đều cắm hết xuống.

"A a a a!!!"

Sắc mặt người nọ trắng bệch.

Vừa che hạ bộ của mình vừa lăn lộn trên mặt đất.

Nam Nhiễm vừa ra tay.

Đã khiến cho tất cả mấy tên lưu manh ở đây đồng cảm với gã kia, giống như chính bản thân cũng bị như vậy.

Theo bản năng tất cả đều che kín hạ bộ của mình.

Nam Nhiễm nghiêng đầu nhìn Diệp Tử Đào.

Giơ tay ra.

Diệp Tử Đào đương nhiên biết Nam Nhiễm muốn làm gì.

Nàng vội vàng tháo hết tất cả trâm bạc trên đầu mình xuống.

"Đây này."

Không biết là do Nam Nhiễm quá trấn định hay vì cô vừa mới ra tay hạ gục một gã lưu manh mà tâm tình hiện tại của Diệp Tử Đào đã bình tĩnh hơn không ít.

Không còn run rẩy sợ hãi như ban nãy nữa.

Đúng rồi.

Người này đã từng cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm.

Còn cứu cả biểu ca của nàng.

Nhất định là rất lợi hại.

Chắc chắn có thể đưa các nàng an toàn rời khỏi đây.

Không đúng, phải nói là nhất định có thể hung hăng trừng phạt bọn lưu manh kia một phen!

Sau khi Diệp Tử Đào lấy lại bình tĩnh thì đầu óc cũng nhanh chóng hoạt động.

Nàng kéo thị nữ của mình trốn sang một bên.

Các nàng chỉ cần không gây thêm phiền phức cho Nam Nhiễm là tốt rồi.

Nam Nhiễm nắm chặt ba cây trâm cài tóc.

Đang cúi đầu nhìn.

Thì bỗng nhiên tên nam nhân mang giày cỏ kia đột ngột tập kích Nam Nhiễm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện