Diệp Tử Đào vừa ôm rương đựng tiền, vừa hỏi tiểu hài tử.
"Bọn họ là gì của ngươi?"
Giọng điệu của nàng vô cùng ôn nhu.
Không hề có bộ dáng tính toán đến chuyện trước đây tiểu hài tử này đã giúp mấy người kia ăn vạ.
Tiểu hài tử lắc đầu.
Hắn chỉ là một đứa ăn xin.
Muốn nuôi sống muội muội.
Một tháng trước, những người này bắt cóc hắn đến đây.
Muốn hắn đi đường va phải những nữ tử nhìn qua có nhiều tiền.
Nếu hắn không làm bọn họ sẽ đánh hắn.
Diệp Tử Đào nghe đứa nhỏ này run rẩy nói từng chữ từng chữ.
Cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đứa trẻ nhỏ như vậy.
Sao lại gặp phải những chuyện thế này chứ?
Diệp Tử Đào có chút kích động, đem mấy trăm lượng bạc trong túi cho tiểu khất cái.
Nước mắt lưng tròng.
"Số tiền này, cho huynh muội các ngươi sinh hoạt. Phải sống thật tốt!"
Bộ dáng gầy yếu, chật vật của đứa nhỏ bị vỡ đầu này đã khơi dậy nội tâm chứa đựng tình thương mẫu tử trong người Diệp Tử Đào.
Nam Nhiễm đứng lên, phủi sạch bụi đất dính trên người.
"Đi thôi."
"Được, được."
Diệp Tử Đào cũng vội vàng đứng dậy.
Nghe lời đi theo.
Trong quan hệ của hai người bọn họ luôn tồn tại một loại cảm giác khó nói thành lời.
Chính là luôn cảm thấy Nam Nhiễm mới là chủ tử.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ làm gì còn tâm tình dạo phố?
Đương nhiên phải nhanh chóng hồi phủ rồi.
Trên đường hồi phủ, bỗng nhiên nghe thấy hệ thống nói: [đinh đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một chuyện tốt, giải cứu tiểu khất cái. Nếu ký chủ không xuất hiện, đêm nay tiểu khất cái sẽ bị đánh đập rồi bị đông lạnh mà chết. Ký chủ trừng phạt kẻ xấu. Cứu giúp, bảo vệ những người yếu thế hơn. Ký chủ giỏi quá!]
Có lẽ, Tiểu Hắc Long đã sử dụng hết tất cả những thành ngữ bốn chữ mà nó biết ở mấy vị diện trước nên lần này chỉ dùng một câu giỏi quá làm cho có lệ.
Hệ thống nói xong liền im lặng.
Thị nữ ôm rương tiền đi ở cuối cùng.
Diệp Tử Đào cả đường đi đều không nói chuyện.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên người Nam Nhiễm.
Hai mắt như phát sáng cứ nhìn chằm chằm cô cả đường đi.
Trong lòng càng thêm xác định.
Đây là kiểu mẫu tẩu tẩu mà nàng muốn.
So với Ninh Khuynh Thành kia thì tốt hơn nhiều.
Chờ đến khi một hàng ba người bọn họ trở về phủ.
Thì đã sớm qua giờ dùng cơm trưa.
Mặt trời đã lấp ló ngã về phía Tây, trời đã dần về chiều.
A