[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (30)


trước sau

Ninh Khuynh Thành đứng ở bên ngoài đương nhiên nghe được những gì người bên trong nói.

Nàng ta nắm chặt hai tay.

Cho đến khi nghe được một tiếng.

"Vào đi."

Nàng ta mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Cả người thả lỏng hơn không ít.

Diệp Tử Đào đứng bên cạnh hiển nhiên là không thấy được một màn này.

Bởi vì bản thân nàng còn đang khẩn trương lo lắng, làm sao có thời gain rảnh chú ý người khác?

Nàng không muốn tham gia buổi tụ họp này tí nào.

Đầu tiên là do không thân thiết gì với bọn họ.

Thứ hai là vì nàng cũng muốn đi đếm tiền với Nam Nhiễm.

Rất nhanh sau đó, đã thấy A Trạch công công đi ra.

Hắn ta bày ra tư thế mời.

"Quận chúa, Khuynh Thành cô nương, Vương gia cho mời hai vị đi vào."

Ninh Khuynh Thành thong dong gật đầu, để lộ ý cười trên mặt.

"Làm phiền công công."

Nói xong, hai người cùng đi vào.

Bọn thị nữ giúp hai vị chủ tử chuẩn bị trà và điểm tâm.

Trong phòng có hơi an tĩnh.

Ánh mắt của Phượng Cửu Tô nhìn chằm chằm về phía cánh cửa trống rỗng.

A Trạch đang bận rộn làm việc, lo lắng giải thích.

"Vương gia, hôm nay Bao cô nương ra cửa đi dạo, có hơi mệt nên đã về phòng trước."

Nhắc tới Bao Nhiễm Nhiễm, nụ cười ở khóe môi của Phượng Cửu Tô lớn hơn không ít.

Hắn nhàn nhạt nói.

"À? Phải không?"

Nói xong câu này, cũng không định nói tiếp, nên cả phòng lại chìm trong không khí an tĩnh.

Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử bốn mắt nhìn nhau.

Trên mặt Trưởng công chúa hiện lên vẻ tò mò.

"Vị Bao cô nương này là...?"

Phượng Cửu Tô rũ mắt.

"Chỉ là một tỳ nữ có sức ăn lớn thôi."

Nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu, sau đó cũng không nguyện ý giải thích nhiều hơn.

Sau khi trưởng công chúa bắt chuyện, không khí dần dần thân thiện lên.

Ánh mắt Nam Di nhìn về phía Ninh Khuynh Thành, mỉm cười.

"Khuynh Thành, chúng ta lâu rồi không gặp nhau. Gần đây có tốt không?"

Ninh Khuynh Thành hơi cúi người.

"Mọi chuyện đều tốt."

Trưởng công chúa ra vẻ nghiêm túc: "Khuynh Thành, hai người chúng ta quen biết đã lâu, cần gì phải xa lạ như thế?"

Nói xong, ánh mắt của Trưởng công chúa lại nhìn về phía Phượng Cửu Tô.

Ý cười càng tươi hơn.

"Huống chi, sau này chúng ta còn kết thân gia. Ngày sau, có lẽ ta còn phải gọi ngươi một tiếng hoàng tẩu."

Nàng ta vừa dứt lời, hai má Ninh Khuynh Thành hơi ửng đỏ, liếc mắt nhìn về Phượng Cửu Tô.

Chỉ là nhìn một lúc vẫn không thấy Phượng Cửu Tô có phản ứng gì.

Ninh Khuynh Thành đành giấu đi sự mất mát trong lòng.

Mà Diệp Tử Đào vừa nghe lời này, chỉ bĩu môi.

Không nói chuyện.

Những người này lần nào tới cũng chỉ có mỗi mấy vấn đề này.

Chẳng lẽ bản thân còn không tự hiểu mình có mấy cân lượng?

Không biết do cả

phòng quá yên tĩnh hay biểu tình của Diệp Tử Đào quá rõ ràng.

Mà Nhị hoàng tử Nam Đình vừa thưởng thức quạt xếp trong tay vừa mở miệng hỏi.

"Diệp quận chúa, hình như muội có chuyện muốn nói?"

Lúc này, tất cả mọi người đều nhất trí nhìn về phía Diệp Tử Đào.

Trong đó bao gồm cả Phượng Cửu Tô vẫn luôn im lặng.

Nếu là trước đây, Diệp Tử Đào nhất định sẽ lắc đầu liên tục coi mình thành đà điểu mà ngậm miệng không có ý kiến.

Nhưng hiện tại, không biết có phải do quen biết Bao Nhiễm Nhiễm hay không.

Mà Diệp Tử Đào lại cảm thấy bản thân phải vì tẩu tẩu tương lai quét sạch mọi chướng ngại mới đúng.

Trong tương lai nếu biểu ca thật sự bị mấy người này làm khó buộc phải cưới Ninh Khuynh Thành thì cuộc sống về sau của nàng mới thật sự là không có nổi một ngày yên bình.

Diệp Tử Đào gật đầu.

"Đúng là có chuyện muốn nói."

"Hả? Nói nghe một chút?"

Diệp Tử Đào hít sâu một hơi, đứng dậy, dõng dạc tuyên bố.

"Tử Đào không muốn Ninh Khuynh Thành làm tẩu tẩu của mình."

Dứt lời, Diệp Tử Đào lập tức liếc mắt trộm nhìn Phượng Cửu Tô một cái.

Thấy hắn chỉ cười nhạt cũng không có ý định ngăn cản mình.

Diệp Tử Đào cảm thấy tự tin hơn không ít.

Mà Ninh Khuynh Thành đột nhiên bị người khác nhắc tới, khiến cho nàng ta không có đường lui nên vẻ mặt cũng không quá đẹp.

Trưởng công chúa vừa nghe, móng tay đỏ chói đặt lên tay ghế.

Bộ dáng như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ánh mắt thì nhìn về phía Diệp Tử Đào.

"Nhưng nàng và Vương gia đã có hôn ước từ trước. Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối làm sao có thể không nghe theo?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện