Vì kẻ này, tất cả mọi người đều đã bận rộn hai ngày hai đêm, đuổi đến một thân đầy mồ hôi khó ngửi, nhìn thấy hắn làm sao còn có thể áp chế hỏa khí. Linh Lung xông lên trước muốn giáo huấn hắn, một mặt lạnh lùng nói: "Xem ngươi còn chạy trốn chỗ nào!" Nói xong kiếm trong tay liền muốn đâm tới.
Nhược Ngọc vội vàng ngăn lại, "Chử tiểu thư chớ nên xúc động! Chính sự quan trọng hơn!"
Người nọ một tay gắt gao ôm lấy phần tay bị cụt, máu tươi nhuộm ướt cả nửa thân người, cư nhiên không rên một tiếng, quả thực cũng khiến cho bọn họ có chút bội phục.
Chung Mẫn Ngôn thu kiếm lại, trầm giọng nói: "Ngươi là kẻ nào? Tại sao muốn khống chế Cù Như?"
Người nọ chỉ ha ha cười lạnh, sau một lúc lâu, mới khàn giọng nói : "Hà tất vô nghĩa, đến gϊếŧ là được."
Nhược Ngọc ngăn lại tính nóng nảy của những người khác, tiến lên một bước, hòa nhã nói: "Các hạ có phần cố chấp, tục ngữ nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta chỉ muốn hỏi một câu, vì sao ở chỗ này nhiễu loạn dân sinh? Có mục đích gì? Nếu các hạ chịu thành thực bẩm báo, ta cũng đảm bảo tuyệt không thương tổn tánh mạng các hạ."
Người nọ cười nhẹ một tiếng, giọng mỉa mai nói : "Những kẻ các ngươi, từ trước đến nay đều là hai mặt, qua sông đoạn cầu. Một câu, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, lão tử tuyệt không mảy may nhíu mày."
"Nói cũng không thể nói như vậy." Nhược Ngọc mỉm cười, "Tại hạ Nhược Ngọc Ly Trạch cung, mấy chư vị bên cạnh cũng đều là cao đồ của danh môn chính phái trong thiên hạ, cho tới bây giờ nói một là một. Chỉ cần ngươi nói ra kẻ đứng đầu phía sau là ai, đến tột cùng có mục đích gì, ta liền tuyệt không nuốt lời."
Người nọ lộ vẻ thê lương cười: "Phi! Thiên hạ danh môn chính phái đều là che giấu, so với các ngươi thì càng bẩn nữa!"
"Nói với hắn làm cái gì! Hắn muốn chết liền thanh toàn hắn!" Linh Lung giận tím mặt.
Nhược Ngọc thấy hắn cố chấp như thế, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Một bên Lục Yên Nhiên thướt tha tiến lên, đối với hắn hơi hơi cúi chào, cười nói: "Vị đại ca này sao lại nói chuyện bực bội như vậy. Kỳ thật ngươi quyết chết không nói, chúng ta ước chừng cũng đoán được. Ta xem bộ dáng này của ngươi, chắc hẳn không phải là người."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có chút mờ mịt, Chung Mẫn Ngôn là người phản ứng nhanh, lập tức hiểu được đây không phải lời mắng người, như vậy, ý tứ chính là ——"Không sai! Hắn là yêu vật!"
Linh Lung "A" một tiếng, trong lòng nàng vẫn cho yêu quái bất quá là phải có loại hình dáng như Cù Như hoặc là thiên cẩu, lại không nghĩ tới cũng có yêu hóa thành hình người, có thể nói tiếng người. Tiến đến gần cửa động có ánh trăng chiếu vào nhìn kẻ đối diện, quả thật có năm phần giống dã thú, mới vừa rồi nàng chỉ cho là bộ dạng quái dị, không nghĩ tới cư nhiên thật sự là yêu.
Người nọ hừ một tiếng, cũng không nói gì.
Lục Yên Nhiên lại nói: "Ta trước kia từng nghe nói, trên đời có rất nhiều yêu thân là hình người cũng có thể mở miệng nói tiếng người, phần lớn phân bố rải rác, đều có cuộc sống riêng. Cũng có chuyên môn quấy rối, bá núi xưng vương, bá thủy thành sát, thường xuyên bị người tu tiên tiễu sát khuynh sào (dốc toàn lực tiêu điệt). Ngươi tuy rằng không chịu nói kẻ chủ mưu là ai, chúng ta cũng có thể đoán được, có lẽ lại là một đám ô hợp ý đồ nguy hại bách tính. Vốn định cho ngươi một cơ hội, cho ngươi đường sống, ngươi lại không muốn. Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"
Nói vừa xong, mọi người giơ lên bảo kiếm trong tay, mũi kiếm chĩa thẳng vào hắn, kiếm khí dồi dào, có ý muốn hắn chết ngay lập tức dưới mũi kiếm.
Người nọ cười thê lương, thấp giọng nói: "Do ta thời vận không tốt. Cũng được, chuyện cho tới bây giờ, há có gì đáng sợ!"
Hắn đột nhiên sờ tay vào ngực, lấy ra một nửa khúc gì đó, ngón tay dúm lại, làm bộ muốn ném lên.
Bọn Linh Lung chỉ cho là muốn hắn sử trá, rốt cuộc kinh nghiệm không đủ, nhất tề ôm mặt lui về phía sau. Lại thấy người nọ cánh tay bỗng nhiên chuyển động, vật gì đó trong tay ném về phía cửa động!
Kiếm võng kia tuy rằng có thể ngăn trụ người cùng yêu, nhưng đối với vật chết lại không có chút phản ứng nào, mắt thấy vật kia bị vứt ra ngoài, "Oanh" một tiếng nổ tung, ở giữa không trung văng khắp nơi những đốm nhỏ huỳnh quang đỏ rực
Linh Lung thấy hắn phóng ra lại là tín hiệu báo động, chắc là chung quanh còn có tên đồng lõa khác, nhịn không được nhìn quanh cửa động.
Người nọ lớn tiếng quát: "Lão tử hôm nay dù có chết cũng phải kéo một kẻ theo xuống hoàng tuyền!"
Rống xong, hai tay của hắn dài ra, liều mạng nhào về hướng Linh Lung, hiển nhiên là tính kéo nàng đồng quy vu tận. Linh Lung mới vừa rồi thất thần, sớm bị hắn đoạt tiên cơ, mắt thấy người nọ muốn bắt được chính mình, rốt cuộc không kịp vung kiếm, chỉ cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai người Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc đồng thời ra tay, người nọ kêu thảm một tiếng,
bị số Thiết đạn châu bắn trúng chỗ yếu hại ở ngực, kiếm trong tay Chung Mẫn Ngôn cũng chuẩn xác đâm xuyên qua bụng hắn.
Linh Lung chỉ thấy trước mắt người nọ nhanh chóng phóng đại, trở thành một người đầy máu, sợ tới mức hai chân như nhũn ra, ngực bỗng nhiên bị một đại lực túm lên, nhìn lại, lại là Lục Yên Nhiên. Nàng lộ ra một bộ dạng ta tới trả ân tình, cau mày nói: "Vào lúc này còn ngẩn người, ngươi là muốn chết nha!" Nghiễm nhiên đem câu nói lần trước Linh Lung cứu nàng sử dụng lại.
Linh Lung ngây ngốc một chút, cái câu cảm tạ kia nói không nên lời, đành phải cúi đầu giả điếc.
Chung Mẫn Ngôn thu kiếm, vung vẫy cho rớt máu trên thân kiếm, một mặt nói : "Việc này nói đến cùng vẫn là không điều tra rõ ràng. Nhưng tốt xấu đã trừ được một hại. Chúng ta phải mang thi thể về cho bọn người Triệu đại thúc nhìn xem, báo cáo kết quả nhiệm vụ."
Nhược Ngọc thấy con yêu vật kia ngã trên mặt đất, không có hơi thở, dưới thân là một vũng lớn máu, nhìn qua có chút thê lương, không khỏi thở dài: "Yêu vật có thể thành hình người đứng thẳng bước đi, có thể mở yết hầu nói chuyện, thật sự là không dễ dàng. Chỉ tiếc trời sinh tính quá ác, rơi vào kết cục này thực cũng không oan. Nhưng ta thấy hành động mới vừa rồi của hắn, tựa hồ là còn có đồng lõa, thoạt nhìn thật không giống như là đơn thuần tác loạn, không biết đằng sau có kế hoạch gì mà chúng ta không rõ không."
Lục Yên Nhiên thu lại võng kiếm, tất cả mọi người tiến về phía cửa động hướng ra ngoài nhìn, chỉ thấy bên ngoài hoang sơn dã lĩnh, cũng không biết còn có bao nhiêu sơn động, trong lúc nhất thời làm sao có thể tìm hết, không khỏi đều thở dài.
Chung Mẫn Ngôn nói: "Quên đi, thoạt nhìn thao túng Cù Như đúng là con yêu này, đồng lõa của hắn chắc hẳn lúc này cũng đã đào tẩu, sắp tới chắc là sẽ không quay lại. Chúng ta sau này sẽ điều tra, hy vọng có thể tìm ra dấu vết để lại."
Hắn xoay người nhấc con yêu kia lên, mọi người đều ngự kiếm từ trong động bay ra ngoài, mới vừa bay qua một tảng nham thạch lớn, đã thấy phía trước ào ào bay tới một kiếm hai người, là Toàn Cơ mang theo Vũ Tư Phượng bay đến.
Linh Lung hấp tấp nghênh đón, vội la lên: "Muội muội sao lại tới đây! Gặp chuyện gì bất trắc hả?" Toàn Cơ trợn tròn cặp mắt, "Ơ? Không phải là các tỷ phóng tín hiệu báo động sao? Như thế nào. . ."
Chung Mẫn Ngôn cười nói : "Sao lại là chúng ta phóng! Nhìn xem, là hắn!"
Hắn nắm thi thể của con yêu quơ quơ, máu tươi tuôn xuống, Toàn Cơ thấy kẻ này bộ dạng dữ tợn đáng sợ, cũng nhịn không được sau lưng run lên, lẩm bẩm nói: "Đây là. . . Người thao túng Cù Như? Chết như thế nào . . . "
Linh Lung cười hắc hắc: "Người nào! Hắn mới không phải người, là yêu! Chính hắn muốn chết, không chịu nói ra người sai khiến là ai, chúng ta đương nhiên phải thành toàn cho hắn!"
Toàn Cơ im lặng không nói gì, Vũ Tư Phượng hỏi: "Vậy Cù Như tác loạn ở nơi này, có thể coi như dọn dẹp xong rồi?"
Chung Mẫn Ngôn khẽ gật đầu: "Nói như thế cũng không sai. Hắn phải còn có đồng lõa, nhưng tạm thời sẽ không dám tới Vọng Tiên trấn nữa. Ta nghĩ chúng ta trước rời khỏi Vọng Tiên trấn, trên đường lại dò hỏi tin tức, tổng có thể điều tra rõ ràng."
Vũ Tư Phượng thấy thi thể con yêu trên tay hắn vẫn không nhúc nhích, ngạc nhiên nói: "Hắn thật đã chết rồi? Thế nhưng. . ."
Chung Mẫn Ngôn chẳng hề để ý lại quơ quơ, cười nói: "Đã sớm chết dứt rồi! Một kiếm xuyên tim, lại bị thiết đạn châu của Nhược Ngọc đánh đến ngực nở hoa, đại la kim tiên cũng không sống được!"
Vừa dứt lời, đã thấy trên tay hắn thi thể con yêu bị hắn quơ qua quơ lại bỗng nhiên tay chân vừa động, trong tiếng kinh hô của mọi người dùng lực đẩy Chung Mẫn Ngôn, từ trên tay hắn giãy thoát, ngã cắm đầu xuống dưới.
"A!" Bản thân Chung Mẫn Ngôn cũng hoảng sợ, đang muốn vội vàng đuổi xuống dưới, lại nghe Vũ Tư Phượng nói: "Yêu không dễ dàng chết như vậy. Mau đuổi theo!"