Năm mới thoáng cái đã qua, đệ tử trẻ tuổi xuống núi rèn luyện liền lục tục rời khỏi Thủ Dương sơn.
Bọn Toàn Cơ Linh Lung ở ngày thứ ba thì rời đi, cụ thể không có quy định phải đi nơi nào, nhưng trong vòng một năm không được quay về Thiếu Dương phái là quy củ nghiêm ngặt.
Ba người trước tiên ở trong khách điếm dưới chân núi ngủ một đêm, thương lượng hành trình phải đi sau này.
"Chi bằng chúng ta trước đi Phù Ngọc đảo đi?" Linh Lung thực hưng phấn, hoàn toàn không cảm thấy đây là xuống núi rèn luyện, chỉ cho là đi ngoại thành dạo chơi.
Chung Mẫn Ngôn vừa luyện xong một bộ Ngọc Hoa kiếm pháp, trên tóc nhỏ giọt mồ hôi, sáp lại gần xem nàng vẽ bản đồ, lắc đầu nói: "Vẫn là đừng đi. Chúng ta cũng không phải đi chơi. Chi bằng trước định phương hướng muốn đi, hỏi thăm một chút nơi nào có yêu ma kẻ xấu quấy phá là thích hợp nhất."
Linh Lung nghịch nghịch bím tóc rũ trước ngực, dẩu môi nói : "Nhưng mà người ta muốn đi gặp Đông Phương thúc thúc nha! Hơn nữa, lần trước Toàn Cơ cũng chưa nhìn thấy thê tử của Đông Phương thúc thúc, người ta còn ước định chúng ta về sau có rảnh phải đến chơi nữa chứ! Toàn Cơ, muội cũng muốn đi, đúng không?"
Nàng vội vàng lôi kéo đồng minh.
Toàn Cơ nhìn nhìn bản đồ, nghiên cứu một hồi, nói: "Phù Ngọc đảo ở hướng Đông, chúng ta nếu ngự kiếm đến đó, bất quá chỉ mất thời gian nửa ngày. Ta có chủ ý, chúng ta đi theo đường này, dứt khoát không dùng ngự kiếm, dùng chân đi tới được không? Như vậy trên đường phải mất thời gian mấy tháng, nói không chừng có thể nghe ngóng được tin tức về yêu ma kẻ xấu tác loạn đó."
Linh Lung hoảng sợ, vội la lên: "Như vậy sao được! Dùng chân đi. . . Phải đi tới khi nào a! Trên đường vạn nhất không có khách điếm, không có chỗ tắm rửa. . .Bẩn muốn chết, ta mới không cần! Tiểu Lục tử ~~~ ngươi nói gì đi!"
Nàng lại chạy tới lôi kéo Chung Mẫn Ngôn làm đồng minh.
Ai ngờ Chung Mẫn Ngôn cư nhiên không giúp nàng, trầm ngâm sau một lúc lâu, gật đầu nói: "Toàn Cơ chủ ý không tệ, cứ làm như thế. Chỉ là muốn đi đến đó phải vượt qua biển rộng, đến lúc đó lại ngự kiếm bay lên là được. Nơi nào có đất liền chúng ta liền chầm chậm đi, đây mới là rèn luyện a, Linh Lung."
". . . " Linh Lung thấy không có người giúp nàng, đành phải trầm mặc, cuối cùng dỗi không ăn cơm chiều, chính mình quay về khách phòng.
"Lục sư huynh, tỷ tỷ của ta tính tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh, một người không biết kìm nén, huynh đi khuyên nhủ nàng đi."
Toàn Cơ tự mình rót một chén trà, một mặt trên bản đồ vẽ thêm địa danh Linh Lung không vẽ đến, một mặt nói.
Ai ngờ đợi nửa ngày, không có người nói chuyện, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Chung Mẫn Ngôn đang nhìn mình, nàng sửng sốt, "Làm sao vậy?"
Chung Mẫn Ngôn cười cười, nói : "Không, ta làcảm thấy. . . Kỳ thật muội quả thật thay đổi rất nhiều, Toàn Cơ."
Toàn Cơ theo bản năng sờ sờ mặt, ngạc nhiên nói: "Ta. . . Người trưởng thành, nhất định sẽ thay đổi."
Nàng nghĩ đến Chung Mẫn Ngôn nói mình diện mạo thay đổi rất nhiều.
Chung Mẫn Ngôn lắc lắc đầu, nói nhỏ: "Không phải nói điều này. Muội so với cái loại tính tình khiến người ta đau đầu trước kia hình như thu liễm không ít, hình như cũng biết được nhiều thứ rồi, xem ra sư thúc dạy muội rất nhiều."
Toàn Cơ không nói gì, cúi đầu nhìn nhìn bản đồ mình đang vẽ, bỗng nhiên giật mình hình như hắn nói rất đúng, mình trong lúc vô ý, tựa hồ thật sự học rất nhiều thứ, trước kia không rõ sau này có ích lợi gì, hiện tại mới phát giác có thể có công dụng.
Chung Mẫn Ngôn chậm rãi nói: "Ta còn nhớ rõ lần trước chúng ta cùng đi Lộc đài sơn bắt yêu, muội lúc ấy là bộ dạng chật vật. Ngay cả Tư Phượng cũng rất đau đầu đó chứ. . ."
Nói đến Tư Phượng, hai người họ đều có chút trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Toàn Cơ mới cẩn thận hỏi: "Lục sư huynh. . . Các ngươi, cùng Tư Phượng mấy năm nay có liên lạc với nhau không?"
Chung Mẫn Ngôn ngẩn ra, đột nhiên nói: "Không có. . . Còn muội? Ta nhớ lúc ấy Tư Phượng nhắc nhở Linh Lung rất nhiều lần, sau khi thương thế của muội lành rồi thì phải viết thư cho hắn, muội có viết không?"
Toàn Cơ mặt lập tức biến khổ, cách nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Ta. . . Đã quên."
"Ngươi như thế nào liền quên? !" Chung Mẫn Ngôn nhảy dựng lên, rốt cuộc không nhịn được nhã nhặn, lộ ra tính cách chân chính, "Thật sự là đầu heo!"
"Ta đi Tiểu Dương phong mới nhớ tới quên hỏi Linh Lung làm sao viết thư cho Tư Phượng. . ." Toàn Cơ chống cằm, thực bất đắc dĩ, "Sau lại bận bịu cùng sư phụ học cái này học cái kia, liền đã quên."
"Thật sự chuyện gì cũng không thể trông cậy vào ngươi! Quên đi quên đi, ta đi lên! Tránh bị ngươi làm tức chết!"
Chung Mẫn Ngôn xoay người rời đi.
"Đợi chút nha. . . " Toàn Cơ gọi lại hắn, "Vậy. . . hiện tại cũng có thể hỏi Linh Lung mà!"
Chung Mẫn Ngôn quay đầu trào phúng cười: "Bốn năm rồi, nàng sao có thể còn nhớ rõ. Hai tỷ muội các ngươi. . ." Hắn chỉ chỉ đầu, "Đều không sai biệt lắm
một cái đức hạnh."
Sao hắn lại không tự mình liên lạc với Tư Phượng đi? Toàn Cơ thực buồn bực, đây đại khái chính là sư phụ nói giận chó đánh mèo đi. Chung mẫn Ngôn tổng là như thế, dù sao ngàn sai vạn sai, hắn Chung đại gia là không có sai.
Nàng cúi đầu cầm bản đồ đã sửa xong, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, tự đi lên lầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau nhìn thấy Linh Lung, nàng quả nhiên giống như không có việc gì, nghĩ đến hôm qua Chung Mẫn Ngôn trấn an thật sự đúng chỗ, nàng đại tiểu thư sáng sớm liền cười như một đóa hoa, phá lệ vì bọn họ kêu sớm một chút, mình ở dưới lầu chờ.
Nhìn thấy Toàn Cơ xuống lầu, nàng vội vàng ngoắc: "Toàn Cơ! Nơi này nơi này! Chúng ta ăn xong điểm tâm liền xuất phát chứ?"
Toàn Cơ từ trong lòng lấy ra bản đồ, nhìn nhìn, nói : "Nếu chúng ta đi về hướng Đông, trước sẽ vượt sông Bà Tô, qua sông hẳn là có thôn trấn, nhìn tình hình nơi đó rồi nói sau."
"Đi! Tất cả nghe theo muội." Linh Lung cười đến ngọt như mật, cùng ngày hôm qua không thể so sánh nổi.
Chung Mẫn Ngôn thật có chút bản lãnh. Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, hắn làm bộ như không biết, cúi đầu cố gắng uống sữa đậu nành, kết quả uống đến sặc, liều mạng ho khan.
"Nhìn ngươi xem, ăn cơm cũng không nề nếp." Linh Lung vội vàng giúp hắn vỗ vỗ, y hệt một hiền thê lương mẫu.
Chung Mẫn Ngôn ho khan còn chưa ngừng, chợt thấy ngoài khách điếm đi tới hai ba nam tử mặc áo tơi, lộ vẻ phong trần mệt mỏi, trong đó có một người đi về phía chưởng quầy, hỏi: "Xin hỏi, từ nơi này đi Thủ Dương sơn, còn bao nhiêu ngày lộ trình?"
Ba người nghe khẩu âm này, như là người nơi khác đến, không khỏi đều nhìn về phía đó.
Chưởng quầy cười nói: "Khách quan là muốn đi Thủ Dương Sơn nha! Không xa không xa, theo con đường phía sau thôn trấn kia đi lên, ước chừng đi hai ba ngày nữa là nhìn thấy đại môn của Thiếu Dương phái. Xin hỏi khách quan, quý hương có yêu ma quấy phá cho nên mới thỉnh các tiên nhân Thiểu Dương trừ yêu phải không?"
Người nọ thở dài một tiếng, lắc đầu liên tục: "Đúng vậy. Chúng tôi là người của Vọng Tiên trấn ở phía Đông, trước đó vài ngày trong trấn có quỷ, vừa đến nửa đêm liền nghe thấy quỷ khóc sói tru, sợ tới mức mọi người ai cũng không dám ra cửa. Như thế náo loạn có đến hơn ba tháng, trong trấn người già yếu phụ nữ và trẻ em đều bệnh chết, thật sự không thể tiếp tục như vậy. Sau lại nghe một đạo sĩ vân du nói Thủ Dương sơn Thiếu Dương phái chính là nơi tu tiên nổi tiếng thiên hạ, cho nên chúng tôi đặc biệt đến thỉnh tiên nhân xua quỷ."
Chưởng quỹ kia nghe nói, liền trầm ngâm nói: "Ồ, cho tới bây giờ chỉ nghe nói âm dương vĩnh quyết, chuyện quỷ thần thông thường. Nếu là yêu ma quấy phá, là sở trường của các tiên nhân trên núi. Nếu bàn về xua quỷ, chỉ sợ. . ."
Một câu chưa xong, lại nghe phía sau một âm thanh thanh thúy nói: "Mấy vị đại thúc này, chúng ta nguyện ý vì quý trấn xua quỷ! Mời sang đây nói chuyện."
Mọi người vội vàng nhìn lại, đã thấy trong đại sảnh ngồi ba người nam nữ trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, khí chất không tầm thường, đúng là mấy người bọn Toàn Cơ.
Nguyên lai Toàn Cơ nghe nói là Vọng Tiên trấn, tra xét bản đồ, chính tại hướng Đông, cùng hướng so với hành trình của bọn họ, Linh Lung lại là người thích náo nhiệt, nghe nói muốn xua quỷ, vội vàng kêu mấy người bọn họ lại đây.
Mấy người kia thấy bọn họ ngang hông đều đeo kiếm, chắc hẳn cũng là người tu đạo, vội vàng tới gần vái chào, báo tính danh lẫn nhau, nguyên lai ba người hắn chính là huynh đệ, đều họ Triệu.
Chung Mẫn Ngôn ôm quyền nói: "Chúng tôi là đệ tử tu hành của Thiếu Dương phái xuống núi rèn luyện, kính xin Triệu đại thúc đem chuyện ma quỷ kể tường tận, nếu có thể tương trợ, chúng tôi tự nhiên làm hết mình."
Triệu lão đại liền thở dài: "Tiểu ca có tâm rồi, mới vừa rồi chưởng quỹ kia nói, người tu tiên mà đi xua quỷ chỉ sợ không quá quen thuộc . . ."
Linh Lung cười chặn lời hắn: "Chao ôi, không thể nói như vậy! Cái gọi là mắt thấy mới là thật, chi bằng cứ thử xem, như thế nào biết chúng tôi không làm được. Đại thúc trước tiên cứ kể lại tình hình nghe đi!"