Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cô nhớ rõ, lúc trước mình từng nói vậy, đại thần đã tức giận đến đâu.
Huống chi bây giờ cô với Cố Hoài đang yêu đương, nếu còn nói vậy thì thật quá đáng...
Vì thế Kỳ Nguyệt vội giải thích: "Sao có thể chứ! Tớ nói tớ quen cậu! Quen rất thân! Là họ không tin tớ mà thôi!"
Nghe Kỳ Nguyệt nói vậy, sắc mặt Cố Hoài mới hòa hoãn lại.
Trời đang rất nắng, vừa rồi Cố Hoài lái máy cày mà không đội mũ, lúc này trán đã nhễ nhại mồ hôi, một giọt mồ hôi lăn xuống lông mày rồi rơi xuống mắt anh.
Cố Hoài nhắm mắt lại theo phản xạ, hỏi Kỳ Nguyệt: "Cậu có khăn giấy không?"
Kỳ Nguyệt vội móc khăn giấy trong túi ra: "Có..."
Kỳ Nguyệt vốn muốn đưa khăn giấy cho Cố Hoài, nhưng anh lại không động đậy, chỉ tự nhiên nghiêng người về phía cô.
Kỳ Nguyệt sửng sốt một giây, nâng tay lên giúp anh lau mồ hôi theo phản xạ.
Chờ Kỳ Nguyệt kịp phản ứng thì cô đã lau xong rồi.
Sao cô lại lau thuận tay thế nhỉ a a a!
Nhưng vừa rồi cô quả thực không hiểu sai ý, rõ ràng Cố Hoài muốn nhờ cô lau hộ!
Làm bạn gái anh, đâu thể từ chối một việc nhỏ như vậy chứ!
Nhìn cảm xúc "thay đổi bất ngờ" trong mắt Kỳ Nguyệt, khóe miệng Cố Hoài hơi cong lên: "Cảm ơn."
Kỳ Nguyệt: "Không... không cần khách khí..."
Sau đó, Kỳ Nguyệt đảo mắt sang màn hình livestream.
Được rồi.
Phòng livestream đang sôi trào.
[ A a a! Chuyện gì thế này! Thần tiên ca ca không rành thế sự quá đi! ]
[ Đúng thế đúng thế đúng thế! Lão đại! Anh không thể đơn thuần như vậy! ]
[ Ai giải thích cho tui đi! IQ lão đại cao như vậy, không nên là dạng ngốc bạch ngọt chứ! Con trai ra ngoài phải chú ý an toàn! ]
[ Lão đại, anh tỉnh táo lại đi! Đừng đưa mình vào miệng cọp chứ! ]
Sắc mặt của "miệng cọp" Kỳ Nguyệt còn đen hơn bùn dưới chân: "Này này!