[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Nhanh sao


trước sau


Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nghe vậy, Sở Mộ Phàm cảm thấy hơi dở khóc dở cười, Tiết Mộng Thiến nhịn không được mà nói: "Kỳ tiểu thư, tuy vừa rồi trông cô chơi không tệ, nhưng cô nói thế không khỏi quá hống hách nhỉ? Mộ Phàm là chủ tịch câu lạc bộ đấu kiếm của trường chúng tôi đấy!"

Nói xong còn lầm bầm thêm một câu: "Vài người ấy à, không chiếm được bèn chuyển sang chửi mắng."

Sở Mộ Phàm làm bộ rộng lượng, cười nói với Kỳ Nguyệt: "Kỳ Nguyệt, tốt xấu gì năm đó chúng ta cũng là cộng sự tốt nhất! Tuy rằng cậu chưa từng đánh thắng tớ, nhưng dù gì cũng là người duy nhất có thể đánh ngang sức với tớ, mấy năm nay tớ vẫn chưa tìm được người có thể so tài một trận sảng khoái, thật sự rất hoài niệm..."

Đại khái thấy được ánh mắt bất mãn của Tiết Mộng Thiến, anh ta bèn chèn thêm một câu: "Hoài niệm thời gian đi học trong nước."


Nghe thấy câu "chưa từng thắng" của anh ta, Kỳ Nguyệt hơi câm nín.

Nếu không phải trước kia cô nhường anh ta...

Đối với cô mà nói, đứng trước mặt người mình thích thì thắng thua không quan trọng, nhưng cô biết Sở Mộ Phàm cực kì chú trọng thắng bại.

Kỳ Nguyệt rất quý trọng thời gian hẹn hò với Cố Hoài, dù sao thời gian hẹn hò này đều nhờ hai người cùng nhau nỗ lực làm thêm giờ, cô không muốn lãng phí thời gian để làm trò vô nghĩa với Sở Mộ Phàm, vì thế từ chối thẳng thừng: "Thật xin lỗi, hôm nay không tiện, hôm nay tôi đã hứa đi cùng bạn trai tôi rồi."

Nghe thấy sáu chữ cuối, Sở Mộ Phàm chợt biến sắc.

Cố Hoài nhìn thoáng qua Kỳ Nguyệt, tuy rằng anh vẫn bày ra biểu cảm lạnh nhạt, nhưng đôi mắt hoa đào thanh lãnh kia lại hiện lên một tia ấm áp.

Tiết Mộng Thiến khoa trương ôm miệng, nhìn Kỳ Nguyệt, lại nhìn sang Cố Hoài: "Không thể nào! Cô... Hai người ở bên nhau rồi sao?!"

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Nhanh thế đã theo đuổi được rồi! Chỉ mới có..."

Tuy không nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, cảm thấy Kỳ

Nguyệt quá dễ theo đuổi.


Trên thực tế, Tiết Mộng Thiến cũng nói không sai, chẳng qua sai ở chỗ là Kỳ Nguyệt theo đuổi Cố Hoài mới đúng.

Cố Hoài nhàn nhạt đáp: "Hóa ra theo đuổi mười lăm năm cũng được xem là nhanh sao?"

Nghe thế, không chỉ Tiết Mộng Thiến và Sở Mộ Phàm, cả Kỳ Nguyệt cũng ngẩn người.

Cố Hoài theo đuổi cô khi nào, còn theo đuổi mười lăm năm?

Sau khi ngẫm kĩ lại, Kỳ Nguyệt mới nhớ lần trước vì giải vây cho cô, Cố Hoài đã nói với Tiết Mộng Thiến và Sở Mộ Phàm rằng đang theo đuổi cô.

Lần này nói theo đuổi cô mười lăm năm, chắc chắn cũng vì giải vây giúp cô.

Tiết Mộng Thiến bày ra vẻ khó tin: "Không thể nào! Hai người quen nhau sớm vậy sao?"

Sở Mộ Phàm nhíu mày: "Ồ, phải không? Sao chưa từng nghe Kỳ Nguyệt nhắc đến cậu?"

Sở Mộ Phàm ngờ vực hỏi Kỳ Nguyệt: "Mười lăm năm trước hình như cậu còn ở quê đúng không? Các cậu quen nhau thế nào vậy?"


Kỳ Nguyệt ngu người: "..." Sao cô biết quen nhau thế nào chứ!

Cố Hoài mặt không đổi sắc trả lời: "Quen nhau nhờ đấu kiếm."

Kỳ Nguyệt: "..." Không ngờ đại thần bịa chuyện lại lưu loát đến vậy.

Sở Mộ Phàm nhìn anh: "Cậu cũng biết đấu kiếm? Vậy đàm đạo một chút không?"

Dường như sợ Cố Hoài không đồng ý, anh ta lại bổ sung một câu: "Đừng nói tiến sĩ Cố sợ thua mất mặt nên không dám đấu đấy nhé?"

Thấy thái độ của Sở Mộ Phàm, Tiết Mộng Thiến hơi không vui, anh ta không có việc gì chạy đi khiêu khích Cố Hoài làm gì?

Chẳng lẽ đến giờ anh ta vẫn chưa buông tay Kỳ Nguyệt?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện