Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Hả? Chồng? Cày?"
Giang Lãng khó hiểu nhìn vào điện thoại của Tống Thu Thu, phát hiện cô đang chơi một game otome nào đó.
(*) Game otome: Có thể hiểu nôm na là kiểu game yêu đương hẹn hò.
Nhìn quầng thâm mắt và khuôn mặt trắng bệch của Tống Thu Thu, Giang Lãng câm nín: "Không phải cậu nói gần đây cậu rất bận sao? Không có thời gian mà không chịu ngủ, còn cắm đầu vào game! Cậu nhìn sắc mặt của cậu kìa, có khác gì quỷ không!"
Tống Thu Thu day day đôi mắt nhức mỏi: "Bận cỡ nào cũng không thể cản tôi cày điểm thân mật, haiz, cậu không hiểu đâu!"
Giang Lãng chợt giật lấy máy của cô ấy.
Tống Thu Thu sốt ruột muốn giật lại: "Trả lại cho tôi! Cậu làm gì đấy!"
Giang Lãng giơ máy lên cao, không cho cô ấy với tới: "Cậu nghỉ một lát đi, tôi sợ cậu bị đột tử! Chăm chồng đúng không? Tôi giúp cậu cày! Được chưa!"
Tống Thu Thu nghi hoặc: "Cậu cày giúp tôi... cậu chắc chứ?"
Giang Lãng: "Sao lại không chắc! Cậu chỉ tôi cách chơi đi!"
"Được rồi, tôi chỉ cậu. Đầu tiên là nhiệm vụ ngày..." Tống Thu Thu bán tín bán nghi hướng dẫn cho Giang Lãng.
"Chỉ vậy thôi sao? Đơn giản thế!"
"Còn chưa xong đâu, cậu gấp cái gì!" Tống Thu Thu thoát game, lướt sang trang tiếp theo trên điện thoại, cả trang này có đủ các thể loại game otome khác.
"Còn chồng này nữa! Chồng này! Chồng này nữa..."
Giang Lãng trợn tròn mắt: "Rốt cuộc cậu có bao nhiêu chồng đấy?"
Tống Thu Thu: "Cậu ngạc nhiên thế làm gì, tôi đã lọc bớt rồi đấy. Tôi làm Game Designer, chơi mấy trò này cũng vì công việc thôi!"
Giang Lãng: "Cậu lấy lý do làm việc để thỏa mãn sắc dục của mình thì có!"
...
Có Giang Lãng giúp đỡ, Tống Thu Thu thảnh thơi hơn không ít, nhân lúc rảnh rỗi, cô ấy tranh thủ nói chuyện phiếm với Kỳ Nguyệt và Tô Tiểu Đường.
Thấy Kỳ Nguyệt không ăn gì mà chỉ uống nước, Tống Thu Thu thở dài, tận tình khuyên nhủ: "Nguyệt bảo, đừng uống nước trái cây nữa, tớ đưa cậu đến đây để cậu uống nước trái cây hả?"
Kỳ
Nguyệt chớp mắt: "Vậy tới đây để làm gì?"
Tống Thu Thu hất vai cô: "Đương nhiên là để cậu ngắm nhìn muôn màu muôn vẻ của thế giới này rồi!"
"Khụ, muôn màu muôn vẻ thật..." Kỳ Nguyệt day day đôi mắt bị đèn vũ trường làm hoa mắt.
Tống Thu Thu sốt ruột: "Trời ạ! Ý tớ là đưa cậu đến đây để cậu ngắm trai đẹp! Ngắm soái ca đó! Tớ hỏi thăm rồi, quán bar này có rất nhiều soái ca lui tới! Lúc trước cậu đâm đầu vào Cố Hoài, trong mắt trong lòng đều là Cố Hoài, chả để tâm đ ến gì nữa, trạng thái đó thật sự không tốt! Có câu một lá che mắt không thấy được Thái Sơn! Cậu phải đi ngắm rừng núi bạc ngàn, trời cao biển rộng!"
Kỳ Nguyệt ăn một miếng bánh ngọt, nghiêm túc đáp: "Tớ không có mà... Tớ cũng từng nhìn trời cao biển rộng rồi..."
Tống Thu Thu đỡ trán, phỉ nhổ: "Lúc trước cậu không phải học thì cũng huấn luyện, sau khi tới đại học A thì vùi đầu vào nuôi heo trồng khoai tây, ngắm trời cao biển rộng ở đâu hả!"
Không phải cô ấy lải nhải, mà cô ấy thật sự bận tâm cho trạng thái của Kỳ Nguyệt.
Cách sinh hoạt từ bé đến lớn của Kỳ Nguyệt đều quá đơn giản, lần đầu tiên yêu đương đã lún sâu như vậy, cô ấy khó có thể tưởng tượng đến ngày Kỳ Nguyệt với Cố Hoài chia tay, lúc ấy Kỳ Nguyệt sẽ chịu biết bao đả kích chứ.
Thật ra cô ấy sớm đã lo lắng cho quan hệ của hai người họ, chỉ là thấy hai người ngọt ngào như vậy, cô ấy không đành lòng giội nước lã lên đầu Kỳ Nguyệt.