Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Ai vậy?" Kỳ Nguyệt hỏi.
Nam sinh vừa nói gãi đầu: "Ừm, sư tỷ, chị coi như em chưa nói đi, người nọ cũng không thể xem như thành viên của đội kiếm chúng ta, chỉ ở trong đội vài tháng đã đi rồi."
Một nam sinh khác vỗ trán nói: "Chỉ ở vài tháng? À, tôi nhớ rồi, có phải là người có kĩ thuật cực kì kém kia không? Tôi nhớ lúc đó sư tỷ tận tay dạy cậu ta vài tháng, cậu ta vẫn không tiếp thu được."
Nghe cuộc đối thoại của họ, Kỳ Nguyệt mới nhớ hình như có một người như thế thật.
Nhưng cô cũng không quá để tâm, liếc thấy ly rượu trên tay Hạo Tử, cô lập tức nhíu mày: "Các cậu không cần huấn luyện ư? Sao lại chạy đến quán bar?"
Hạo Tử vội nói: "Sư tỷ, tụi em lâu rồi không gặp, nên rủ đến đây chơi, hơn nữa đều uống nước trái cây, không chạm vào đồ uống có cồn!"
"Đúng đúng đúng, bọn em rất ngoan, sư tỷ, chị không được nói cho sư phụ đâu đấy!"
Thật ra chú hai đã không còn dạy bọn họ, bây giờ trong số họ, không vào đội tuyển của tỉnh thì cũng vào đội tuyển quốc gia, nhưng vẫn sợ chú hai như xưa.
Tuy rằng thoạt nhìn chú hai có vẻ lười biếng lôi thôi lếch thếch, nhưng lúc huấn luyện lại vô cùng nghiêm khắc.
Kỳ Nguyệt biết áp lực của họ rất lớn, nên cũng không nói gì: "Thỉnh thoảng đi thả lỏng cũng tốt, nhưng đừng dính đến rượu..."
Kỳ Nguyệt nói vài câu với họ, sau đó giới thiệu nhóm Tống Thu Thu cho họ làm quen.
Tống Thu Thu kích động kéo lôi kéo cánh tay Kỳ Nguyệt: "Nguyệt bảo! Sao tớ không biết cậu quen nhiều soái ca như vậy nhỉ!"
Kỳ Nguyệt: "Cậu đâu có hỏi... Nhưng, môn đấu kiếm là môn sản xuất nhiều nam thần... tớ cho rằng cậu biết rồi..."
"Tớ không biết! Ôi, tớ thật ngu ngốc!"
Tống Thu Thu đấm ngực giậm chân, cô không hứng thú với mấy môn vận động nên không hề chú ý, có nhiều lần Kỳ Nguyệt hỏi cô ấy muốn đến nơi huấn luyện chơi không, cô cũng vì thấy nhàm chán mà từ chối.
Tống Thu Thu: "Sớm biết cạnh cậu có nhiều soái ca như vậy, thì tớ đâu đến nỗi độc thân đến giờ?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Tô Tiểu Đường cũng thở dài.
Lúc này, tâm trạng Tống Thu Thu khá phức tạp.
Hóa ra không phải Kỳ Nguyệt chỉ dừng trên một thân cây như Cố Hoài thật, người ta đã sớm ngắm vạn dặm rừng sâu rồi.
Tống Thu Thu đột nhiên lấy lại tinh thần, hạ giọng hỏi Kỳ Nguyệt: "Khoan đã! Khoan đã! Các cậu đều chung một đội đấu kiếm, lại đều là trai xinh gái đẹp, sớm chiều huấn luyện cùng nhau... Chẳng lẽ không có người nào phát triển quan hệ xa hơn với cậu sao?"
Kỳ Nguyệt uống một ngụm nước trái cây: "Quan hệ gì chứ? Giữa bọn tớ hình như chỉ có một kiểu quan hệ."
Tống Thu Thu: "Một kiểu quan hệ? Quan hệ gì cơ?"
Kỳ Nguyệt: "Đều là kiểu quan hệ... bại tướng dưới tớ."
Tống Thu Thu: "Ặc..."
Tô Tiểu Đường thở dài: "Nguyệt bảo... cậu dị ứng với lãng mạn sao?"
Kỳ Nguyệt cùng mấy sư đệ hàn huyên trong chốc lát thì bọn họ về chỗ của mình, bên đó vẫn còn bạn của họ.
Sau khi mấy nam sinh đó rời đi, Tống Thu Thu lập tức mở ra hình thức đồ sát Giang Lãng: "Giang nhị!!! Tôi hỏi cậu, vừa rồi cậu có ý gì?"
Kết quả, Giang Lãng hoàn toàn không chột dạ, mà còn phẫn nộ hơn Tống Thu Thu: "Tống ngũ! Cậu còn hỏi tôi à, tôi mới là người phải hỏi cậu đó! Cậu có ý gì?"
Tống Thu Thu: "Tôi làm sao?"
Giang Lãng chất vấn: "Tôi hỏi cậu! Cậu đang có thân phận gì? Địa vị gì?"
Tống Thu Thu bị anh hỏi cho ngu người: "Hả? Tôi có thân phận gì? Địa vị gì?"
Giang Lãng vỗ bàn: "Cậu là minh chủ đương nhiệm của Liên Minh Cẩu Độc Thân! Là ánh sáng dẫn lối của chúng ta! Là kim chỉ nam của chúng ta! Thế nào, cậu còn muốn phản bội tổ chức à? Với tư cách là thành viên do cậu thêm vào kiêm phó minh chủ của của Liên Minh Cẩu Độc Thân, nếu tôi không ngăn cậu, cậu đã phạm phải sai lầm lớn đấy, cậu biết không?"
Tống Thu Thu: "..."