Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thiên phú bắn súng Kỳ Vạn Lý rất tầm thường, có thể đạt thành tựu đó đều nhờ đam mê và lòng kiên trì của ông ta. Chuyện người khác có thể dễ dàng làm được thì ông ta phải tốn sức gấp mười gấp trăm lần, cho nên thứ ông ta không nhịn nổi nhất chính là người có thiên phú và tài nguyên lại không biết quý trọng.
Ông ta không ngờ đứa con gái do ông ta đích thân nuôi dưỡng sẽ biến thành loại người vô liêm sỉ mà ông ta ghét nhất.
Nhìn bầu không khí sặc mùi thuốc súng giữa hai người, Vu Thục Hoa vội hòa giải: "Trăn Trăn, mẹ biết con chịu áp lực lớn cho nên mới muốn thả lỏng một chút, ba con nghiêm khắc với con cũng vì tốt cho con thôi, con mau xin lỗi ba con đi, hứa về sau sẽ không như vậy nữa, ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện nghiêm túc..."
Kỳ Trăn ôm mặt, cười chế giễu: "Huấn luyện...? Huấn luyện có ích không? Bản thân hai người cũng rõ... không có ích lợi gì..."
Kỳ Trăn nhìn lướt sang Kỳ Nguyệt: "Suy cho cùng... Dù con huấn luyện miệt mài suốt ngần ấy năm, vẫn không thắng nổi Kỳ Nguyệt đã giải nghệ!"
Kỳ Trăn càng càng kích động: "Huống chi... sao con phải xin lỗi? Người sai không phải con! Mà là hai người! Cái gì mà muốn tốt cho con? Là vì hai người thì đúng hơn! Đối với hai người mà nói, con chỉ là con rối, là công cụ để hai người khoe khoang! Cho nên, một khi hai người phát hiện con là phế vật, con không đáp ứng được kì vọng của hai người, con hết giá trị lợi dụng, thì hai người sẽ vứt bỏ con!"
"Con nói gì..."
Trên mặt Vu Thục Hoa hiện lên vẻ đau lòng: "Trăn Trăn, con đang nói gì vậy? Cái gì mà xem con như công cụ? Cái gì gọi là hết giá trị lợi dụng sẽ vứt bỏ? Từ nhỏ đến lớn, có cái gì con muốn mà ba mẹ không cho con đâu? Ba mẹ làm hết
khả năng để cho con những điều tốt nhất, để con được học ở ngôi trường tốt nhất, cho con huấn luyện trong môi trường tốt nhất. Vì để con có thể tiến bộ, thậm chí ba con đã vứt mặt mũi để mời cho con huấn luyện viên tốt hơn... Vì để con có thể tiếp tục bắn, ba mẹ... thậm chí để chị gái con ấm ức nhiều năm như vậy..."
Kỳ Trăn cắt đứt lời Vu Thục Hoa: "Đủ rồi! Đừng tự cho mình vĩ đại! Cứ như tất cả mọi người đều vì con mà hi sinh nhiều lắm vậy! Hai người biết thứ con thật sự muốn là gì không? Hai người đã từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa? Có nghĩ đến những thứ đó không phải thứ mà con thích, không phải thứ con mong muốn không? Con ghét bắn! Ghét huấn luyện! Con căm ghét cuộc sống ngày này qua ngày khác bị nhốt trong phòng huấn luyện! Cuộc sống như thế khiến con không thấy được hi vọng không thấy được điểm cuối! Chỉ cần một ngày không đạt tới kì vọng của hai người, không đạt được mục tiêu của hai người, con sẽ không có cách nào thoát khỏi! Con đi nhiều nơi như vậy, đến nhiều thành phố đến vậy, nhưng chưa từng nghiêm túc nhìn ngắm phong cảnh của những nơi đó, chẳng qua chỉ di chuyển từ cái nhà tù này sang cái nhà tù khác, từ chiến trường này sang chiến trường khác! Con chưa từng sống ngày nào vì bản thân cả! Hai nói tốt cho cho, nói đều vì con, chẳng qua là mớ gông xiềng trói buộc con mà thôi!"
Nghe những lời chất vấn của Kỳ Trăn, Kỳ Nguyệt đột nhiên nhớ đến chú hai từng nói Kỳ Trăn không thích bắn súng, lúc ấy cô còn cảm thấy không thể nào, không ngờ chú hai lại thật sự nói đúng...
Thậm chí, Kỳ Trăn còn bài xích bắn súng hơn những gì chú hai nói nữa.